Editor: Đào Tử
___________________________
"Vậy, vậy anh có cảm thấy em là yêu quái không?"
Cố Thiều lại mang ánh mắt "Hiền hòa" như nhìn kẻ ngốc nhìn cô.
"Trên đời này còn có Tháp Đen tồn tại, so sánh với nhau, chuyện của em không hiếm lạ đâu."
Là con trai trưởng dòng chính của bảy đại gia tộc, Cố Thiều lại chống đối cái vặn vẹo hắc ám của gia tộc, anh ta cũng ngầm biết rất nhiều bí mật người ngoài không biết. Ở Thánh Nhật mười năm trước, Cố Thiều từng ở khoảng cách gần gặp Tháp Đen, quỳ bái nó.
Chỉ khi ở khoảng cách gần cảm thụ Tháp Đen tồn tại, anh ta mới biết được bản thân trước mặt Tháp Đen, giống như hành tinh nhỏ trong vũ trụ mênh mông.
Không ai biết Tháp Đen từ đâu tới, cũng không biết cực hạn của nó ở nơi nào, chỉ biết nó là bàn tay của thần không gì không làm được.
Từ khi giáng thế đến nay, Tháp Đen thỏa mãn vô số tâm nguyện của nhân loại, thủ đoạn có thể xưng thần kỳ.
Trước mặt Tháp Đen, Cố Thiều cảm thấy mình nhỏ bé, ngay cả "Sâu kiến" cũng chẳng bằng.
"Sự vật chưa biết không có nghĩa là nó không tồn tại, vẻn vẹn bởi vì chúng ta là sâu kiến vẫn chưa có tư cách tiếp xúc." Cố Thiều và Hoa Khinh Khinh ngồi song song bên bờ sông hóng gió đêm, anh ta nói rồi quay đầu nhìn Hoa Khinh Khinh thân hình nhỏ nhắn, cẩn thận nhìn kỹ sườn mặt cô, như mê muội nói, "Anh và em tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cũng đoán được, muốn nuôi ra người như em, thế giới đó chắc hẳn rất tốt đẹp."
Chỉ có hoàn cảnh hòa bình công chính mới có thể dưỡng dục ra người tinh khiết tốt đẹp như thế.
Cố Thiều có chút khao khát.
Hoa Khinh Khinh bị lời nói của anh ta làm gò má nóng lên.
Trái tim trong lòng đập loạn thình thịch, một tiếng rồi một tiếng, làm Hoa Khinh Khinh lo lắng nó sẽ làm lồng ngực nổ tung.
"Em có thể nói cho anh một chút chứ, thế giới của em ấy?"
Thấy dáng vẻ khao khát mỉm cười của Cố Thiều, Hoa Khinh Khinh chỉ cảm thấy cổ nghẹn đi.
"Nó không có tốt như anh nói."
Hoa Khinh Khinh nghĩ tới những việc kia, bả vai và hai tay mất khống chế run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Thật ra em... Trải qua một chút chuyện không tốt, khiến em cảm thấy thế giới sụp đổ -- Hết thảy mọi người, tất cả mọi người đều mong em chết. Chế giễu em, bảo em nhảy xuống, rõ ràng em chẳng làm sai gì cả, rõ ràng người làm việc ác là người khác, em chỉ là người bị hại, nhưng bọn họ lại cảm thấy em đáng chết." Cánh môi Hoa Khinh Khinh run rẩy lẩm bẩm, "Em cảm thấy còn sống mệt mỏi quá."
Cô bị ném bên bờ sông được đưa vào bệnh viện, đôi cha mẹ ấy lại tới kích thích cô, bảo cô giấu giếm mọi chuyện, đừng báo cảnh sát, đừng làm mất mặt.
Cô không làm thế đấy!
Dựa vào đâu?
Cô mới là người bị tổn thương!
Vì sao người bị hại không thể giải oan cho mình?
Vì sao cô phải bị đôi cha mẹ đó giày xéo thành dạng này?
Vì sao cô phải nhẫn nhịn chịu đủ loại bất hạnh?
Vì sao cô phải bị những cái đó, gánh chịu những bóng ma ấy bao phủ đau khổ cả đời?
Thoáng chốc, cô cảm thấy tất cả mọi người xung quanh vặn vẹo thành ác quỷ, tản ra ác ý làm người ta buồn nôn.
Cô ôm quyết tâm chết, dứt khoát kiên quyết báo cảnh sát, lấy ra đủ mọi chứng cứ. Vì mau chóng lấy lại công đạo cho chính mình, cô còn được ăn cả ngã về không làm mờ những video ảnh chụp ấy đăng lên Weibo, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh thuật lại những gì mình gặp phải.
Dư luận là một thanh kiếm hai lưỡi.
Không phải mỗi dân mạng đều có người mẹ dạy bảo bọn họ làm người phải thiện lương.
Có người đồng tình Hoa Khinh Khinh, có người chĩa súng vác gậy, châm chọc khiêu khích, càng có người đồng cảm với kẻ phạm tội nói cô bị tổn thương là do không đứng đắn.
Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, vì sao kẻ thủ ác không nhắm vào bọn họ mà là Hoa Khinh Khinh?
Điều này nói rõ bản thân Hoa Khinh Khinh không đàng hoàng, kích thích phạm nhân tổn thương cô.
Phạm nhân có lỗi, Hoa Khinh Khinh thì sạch sẽ?
Vả lại cha Hoa Khinh Khinh là dân cờ bạc, thiếu nợ trả nợ là điều hiển nhiên, cha nợ con trả đúng rồi còn gì?
Cô căn bản không vô tội!
Hiện tại Hoa Khinh Khinh nghĩ tới những dòng bình luận này đã cảm thấy tim ngột ngạt đến thở không ra hơi.
Cố Thiều an tĩnh nghe, không có lên tiếng cắt ngang.
Anh ta có thể hiểu tâm tình này.
Dưới tuyệt vọng tột độ, bất luận chút ác ý nhỏ nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn, mà thần kinh Hoa Khinh Khinh đã căng thẳng đến cực hạn.
Tới nỗi một cọng rơm rạ đã có thể triệt để đè sập cô.
Nói năng lộn xộn một tràng dài, Hoa Khinh Khinh dùng tay áo qua quýt lau sạch nước mắt, như thú nhỏ bị tổn thương co ro ôm hai đầu gối.
Cố Thiều nói: "Mặc dù như thế, vẫn tốt hơn thế giới này nhiều. Em tới nơi này -- Thật sự là làm người ta lo lắng."
Mặc dù Hoa Khinh Khinh không nói tỉ mỉ, nhưng chỉ bằng việc nhỏ không đáng kể cũng có thể đoán ra một chút.
Đó là thế giới có trật tự hơn thế giới này.
Dù có tội ác ô uế, nhưng rất hiếm xảy ra với phần lớn người bình thường.
Đa phần người bình thường có thể được quốc gia, chính phủ, luật pháp che chở sinh sống an ổn, có người thay bọn họ gánh vác gánh nặng, để bọn họ có cơ hội hưởng thụ "Ngày tháng an nhiên". Nhưng những thứ này không tồn tại ở thế giới của Cố Thiều, thậm chí là ngay cả nằm mơ cũng là hy vọng xa vời.
Loại người như Hoa Khinh Khinh sống ở thế giới này, thật là tồi tệ.
Một khi không kiên định, cô sẽ bị ác ý của thế giới này kéo vào vòng xoáy còn tuyệt vọng hơn.
Đôi mắt Hoa Khinh Khinh lã chã chực khóc.
Cố Thiều nói quá đúng!
Nếu như cho cô một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ không nhảy xuống dưới.
Cô sẽ không vì mấy người không đáng, vài lời khó nghe đánh mất tính mạng quý báu nhất.
Dù sự nghiệp Hoa Khinh Khinh bị hủy, nhưng cô đã tích lũy đủ nhiều, chỉ riêng tiền lãi cũng có thể để cô làm phú bà nhỏ. Sống phe phẩy ở xã hội hiện đại, có điện thoại chọn thức ăn nhanh, có internet lướt mạng xã hội, đóng cửa lại liền có thể làm trạch nữ, ra ngoài mua tấm vé liền có thể chạy khắp đất nước, chạy khắp thế giới, mạng có lưu trữ lại, nhưng dân mạng đều là não cá vàng, những sóng gió ấy qua vài năm là không ai nhớ kỹ.
"Em cũng cảm thấy có chút thua thiệt."
Hoa Khinh Khinh bụm mặt.
Thời gian thật là một thứ thần kỳ.
Hiện tại lại nhớ lại những chi tiết kia, cô lại cảm thấy mình có thể vượt qua.
Không chỉ có thể vượt qua, cô còn nói ra trước mặt Cố Thiều, cũng không sợ anh ta nhìn mình với ánh mắt thế nào.
"Mặc dù nói ra hơi quá phận, nhưng anh vẫn còn muốn cảm khái một câu -- Anh rất may mắn vì đã quen biết em."
Hoa Khinh Khinh: "???"
Đây chính là những gì Hoa Khinh Khinh và Cố Thiều trải qua tối hôm qua.
Cô bàn giao từng cái một với Bùi Diệp, nội tâm lo nghĩ, có cảm giác như đang chờ đợi hình phạt.
Dù sao cô không phải nguyên chủ Hoa Khinh Khinh "Chị Tiểu Thanh" quen, mà là một kẻ ngoại lai không biết xấu hổ chiếm thân phận Hoa Khinh Khinh.
Ai ngờ "Chị Tiểu Thanh" cũng nói một câu tương tự Cố Thiều.
"Ai cho em ảo giác, cho rằng em giấu thân phận rất tốt, chị không có nhận ra chứ?"
Hoa Khinh Khinh: "..."
Cô cho rằng mình giấu giếm rất tốt cơ _(:з)∠)_
Những tiểu thuyết ngôn tình xuyên không quả nhiên là gạt người.
Trong vòng một ngày cô bị hai người vạch trần, rõ ràng biểu hiện trước đó của bọn họ đều rất bình thường.
Bùi Diệp nói: "Từ khi bắt đầu, chị đã biết em không phải 'Hoa Khinh Khinh'."
Hoa Khinh Khinh cúi đầu xoắn ngón tay.
"Xin, xin lỗi nhiều, em không phải cố ý lừa gạt chị."
Bùi Diệp thử một ngụm tào phớ, thuận miệng nói: "Không cần nói xin lỗi, bởi vì chị cũng không phải 'Chị Tiểu Thanh' gì đó."
Hoa Khinh Khinh: "!!!"