(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 589: Ngao cò tranh nhau




Editor: Đào Tử

___________________________

Quản gia nghe xong đầu tiên là ngạc nhiên, chợt mặt mày hớn hở.

"Vị khách nhỏ" gì mà đáng yêu như thế, để Nhị gia cuồng công việc để bụng đến vậy?

Chỉ sợ, cái này không chỉ là "Vị khách nhỏ", càng có thể là "Phu nhân" tương lai?

Hừm hừm hừm--

Cố gia cũng nên có việc vui, tăng nhân khẩu một chút.

Quản gia mỉm cười đứng bên cạnh Cố Thánh, trên mặt từ đầu đến cuối treo nụ cười "Vui mừng", phảng phất cải trắng mình vun trồng rốt cuộc đã bị heo nhổ. Cố Thánh làm xong việc quay đầu nhìn lên, suýt nữa bị nụ cười "Dữ tợn" của quản gia làm giật mình, thế là càng lạnh lùng hơn.

"Quản gia, bây giờ ông có bận không?"

Quản gia hồi đáp: "Không bận, đang chờ Nhị gia giao việc ạ."

Ví như vì "Vị khách nhỏ" đáng yêu điều tra thêm xu hướng thời trang thịnh hành, mua một chút quần áo đồ trang sức con gái thích.

Tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình đều dùng tiền tài cường công mở đường.

Nhị gia nhà mình có điều kiện làm thế ngu gì không sử dụng?

Cố Thánh đang muốn mở miệng bảo quản gia đến phòng bếp xem món ăn mới làm ra sao rồi, chú ý đến điện thoại nội bộ đổ chuông.

Là thuộc hạ tâm phúc của y.

"Việc gì?"

Thuộc hạ nói: "Nhị gia, Viên gia mai phục ở cao ốc XX, giao đấu ngắn ngủi với quân Tự do."



Mặc dù biểu lộ Cố Thánh không có thay đổi, nhưng thuộc hạ và quản gia lại nhạy cảm phát hiện không khí lạnh mấy độ, hơi lạnh tản vù vù.

"Lúc nào? Có bao nhiêu thương vong?"

Thuộc hạ nói: "Đại khái hai mươi phút trước, thương vong vẫn chưa thể thống kê hoàn toàn."

Cố Thánh lạnh lùng nói: "Đám Viên gia ngu xuẩn!"

Đây không phải là ngày làm việc, dòng người trong từng cao ốc thương mại ở khu nhà giàu đều rất khả quan.

Viên gia đấu với quân Tự do ở đây bộ đầu óc bị phê thuốc à?

Mặc kệ thắng hay thua, trị an khu nhà giàu đều sẽ gặp chất vấn, mà khách mua sắm ở cao ốc khu nhà giàu phần lớn đều có bối cảnh, cho dù bọn họ ở trước mặt bảy đại gia tộc nhỏ yếu như một đám sâu kiến, nhưng những sâu kiến này cũng sẽ ầm ĩ làm người ta đau đầu.

Cố Thánh nhận ra sự chần chờ ngắn ngủi của thuộc hạ.

"Có chuyện gì nói luôn đi, đừng có dông dài."

Thuộc hạ nói: "Lúc xảy ra vụ nổ, một vị tiểu thư Nghệ gia cũng ở đó..."

Vụ nổ phát sinh ở tầng 90 cao ốc XX, tiểu thư Nghệ gia thì ở phòng khách VIP tầng 88 cao ốc XX.

Cố Thánh: "Tiểu thư Nghệ gia? Cậu nói vị nào?"

Nhân khẩu bảy đại gia tộc vô cùng vô cùng vô cùng khổng lồ, cho dù đầu óc Cố Thánh tốt cũng không thể nhớ kỹ mỗi người, chỉ cần là nữ tính liên quan đến bảy đại gia tộc, cơ bản đều có thể xưng là tiểu thư gia tộc đó. Bởi vậy, Cố Thánh không có nghĩ đến Nghệ Ninh Ninh.

Thuộc hạ nói: "Con gái riêng hồi trước nhận về từ khu ổ chuột, Nghệ Ninh Ninh."

Nghe được cái tên hơi quen thuộc này, Cố Thánh rút ra một phần hồ sơ, lật ra liền có tư liệu của Nghệ Ninh Ninh.

Nghệ Ninh Ninh là một trong những vật chứa bọn họ phân tích có khả năng cất giấu tín vật Tháp Đen nhất.

Có điều, thật giả lẫn lộn.

Đã nhiều năm rồi, cách thức bảy đại gia tộc giấu giếm gạt người vô cùng phong phú.

Nghệ Ninh Ninh cũng có thể là bia ngắm Nghệ gia ném đi hấp dẫn ánh mắt, tập trung cừu hận.

Dù sao nếu mà là vật chứa, tác phong nhà giàu mới nổi của Nghệ Ninh Ninh ở Nghệ gia thật sự là quá bắt mắt.

"Chậc -- Thật là trùng hợp mà."

Cố Thánh nhìn qua chân dung Nghệ Ninh Ninh trên tư liệu, khóe môi mang nụ cười sâu xa.

"... Nếu như vị tiểu thư Nghệ gia ấy xảy ra chuyện lúc quân Tự do và Viên gia hỗn chiến giao đấu, âu cũng là điều khó tránh phải không?"

Biểu lộ thuộc hạ xoắn xuýt.

"Việc này cũng là điều thuộc hạ muốn nói, theo tin tức truyền đến, hộ vệ bên cạnh tiểu thư Nghệ gia cũng nhúng vào hỗn chiến, gây ra thương vong không nhỏ."

Nói đơn giản thì là Viên gia được gian tế tiết lộ sớm mai phục, chuẩn bị thu hoạch đầu thủ lĩnh quân Tự do.




Kết quả thủ lĩnh quân Tự do phát hiện không thích hợp trước, tổ chức lực lượng rút lui tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Tiếng nổ vang lên, động tĩnh khổng lồ từ tầng 90 truyền đến tầng 88.

Vệ sĩ bên người Nghệ Ninh Ninh nghĩ rằng tập kích hướng về phía bọn họ, không nói hai lời liền chiến đấu cùng quân Tự do đang rút lui và lực lượng vũ trang Viên gia đang đuổi theo. Nghệ Ninh Ninh là yếu gà, ngoại trừ hoảng sợ gào thét chẳng biết gì nữa, cảnh tượng vô cùng vô cùng vô cùng hỗn loạn!

Cố Thánh: "..."

Những hộ vệ Nghệ gia liều lĩnh thế nhỉ?

Hay là lòng tự tin của bọn họ bành trướng, không để tâm tình huống liền tự chọn, chắc chắn mình sẽ không thua?

Ha ha, đây chẳng qua là bệnh chung của bảy đại gia tộc, không phải của riêng nhà nào.

Cố Thánh niết mày nói: "Tam phương cứ hỗn chiến như vậy... Tình huống thương vong của ba bên như thế nào?"

Thuộc hạ nói: "Trước mắt vẫn chưa nghe được tin thành viên quân Tự do nào bị bắt làm tù binh... Mặc dù người của bọn họ ít, nhưng phần lớn là tinh nhuệ, càng thêm xảo trá, thấy tình thế không ổn liền quả quyết rút lui, bắt sống bọn họ thực sự không dễ dàng, mà Viên gia chiếm tiên cơ mai phục lại không thu hoạch chiến quả như dự tính, ngược lại là vũ lực Nghệ gia giữa chừng đã ngộ thương mười mấy tên của bọn họ. Hai phe Viên gia và Nghệ gia đều có thương vong..."

Cố Thánh: "..."

Hai đám ngu ngốc Viên gia Nghệ gia này!

"Báo chuyện này cho Túc gia, để hai nhà này cho một câu trả lời."

Buổi sáng Cố Thánh mới kết minh cùng Túc gia, trong tay lại nắm bím tóc của Túc gia, sai sử đồng minh rất thuận tay.

Thuộc hạ không có dị nghị, cung kính lui ra.

Nhị gia nhà mình mới là ngư ông đắc lợi.

Tên thuộc hạ này lui ra không bao lâu, quản gia liền đưa điểm tâm ngọt chiều nay vào, còn có trà sữa trân châu y thích nhất.

Quản gia nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Nhị gia, giống như tráng sĩ chặt tay.

Khiến ông không khỏi hoài nghi món điểm tâm ngọt này làm rất khó ăn, hay là trà sữa không đủ ngọt, hay là bị người ta hạ độc?

"Quản gia..."

Nhị gia lên tiếng, quản gia cung kính nghe lệnh.

Lại nghe Nhị gia nói: "Sau này bớt ít đường đi..."

Quản gia: "???"

Nhị gia không thích đường nữa?

"Bớt bao nhiêu?"

Cố Thánh lẩm bẩm: "Ít đi... Ít đi một muỗng? Cái này có vẻ quá ít... Vậy thì bớt hai muỗng... Không thể nhiều hơn nữa!"




Quản gia: "..."

Cố Thánh lại nói: "Quản gia, tương ớt làm xong chưa? Mang lên đi!"

Quản gia: "..."

Vị giác Nhị gia càng ngày càng lạ kỳ.

Còn chưa chờ quản gia cảm khái trà sữa tương ớt trân châu có vị gì, thuộc hạ lại đưa tin tức mới.

Thậm chí y không màng thưởng thức vị trà sữa trân châu mới.

"Tinh nhuệ Viên gia và Nghệ gia đều bỏ mình, tiểu thư Nghệ gia mất tích, tung tích không rõ."

"Đều bỏ mình? Hai nhà này là chém giết đến chết?"

Không có liên thủ đi đánh quân Tự do, ngược lại tự mình hại mình?

Thuộc hạ nói: "Thuộc hạ hoài nghi có phe thứ tư gia nhập hỗn chiến."

"Phe thứ tư?"

Ở thời điểm trước đó, Bùi Diệp bị hoài nghi là "Phe thứ tư" tiện tay ném kẻ thù đã chết sang một bên.

Nếu như cô cũng coi như thế lực một phương, vậy đích thật là có phe thứ tư gia nhập hỗn chiến.

Người Viên gia và Nghệ gia nhao nhao nhận định cô là phản tặc quân Tự do.

Đặc biệt là Nghệ gia, có vẻ như có ai bị bắt cóc, bỗng dưng muốn cô giao ra.

Bùi Diệp nghe chỉ muốn bĩu môi.

Dọc đường cô chính diện hoặc đánh lén xử lý quá nhiều người, quỷ mới biết Nghệ gia đòi người nào.