(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 559: Sự kiện bộc phát trên xe buýt




Editor: Đào Tử

___________________________

Trước đó không lâu Cố Thiều mới nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận, đừng đi ra ngoài một mình cũng tuyệt đối đừng mặc đồ đỏ váy đỏ nón đen.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, tùy tiện lên một chuyến xe buýt đã gặp cô gái trẻ tuổi đầy đủ yếu tố kể trên...

Sự trùng hợp này quả thực làm người ta rùng mình, không rét mà run.

Điều càng khiến Hoa Khinh Khinh sợ hãi là một chuyện khác.

Mới đây cô vừa mua quần áo mới qua mạng, đúng lúc cũng là áo len cashmere màu đỏ, nếu như Cố Thiều không nhắc nhở, Hoa Khinh Khinh hiểu rõ bản thân, gần đây cô mà đi ra ngoài khẳng định sẽ chọn mặc quần áo mới, có khi đã gặp phải chuyện xui xẻo?

Cô đột nhiên không dám nghĩ sâu nữa.

Bùi Diệp cười nhạo một tiếng.

Giống như trêu chọc nói: "Em có chút hiểu lầm với vận khí của mình thì phải..."

Dù sao cũng là phó bản trò chơi tạo thành từ một quyển tiểu thuyết, Hoa Khinh Khinh là nữ chính quan trọng nhất, hầu như tất cả phần diễn đều triển khai xoay quanh cô. Dù là Bùi Diệp đã làm hiệu ứng hồ điệp một bộ phận, nhưng không có nghĩa là kịch bản triệt để lệch đi, dưới vầng sáng nữ chính hấp dẫn, chắc chắn sẽ có ngoài ý muốn khác tìm tới cửa, có lẽ đi ra ngoài bỏ rác cũng có thể đụng phải nhân vật trong kịch bản hoặc là đụng chi tiết kịch bản, bị động cuốn vào trong đó.

Nếu không có vầng sáng nữ chính cùng những trùng hợp ấy, tiểu thuyết làm sao viết tiếp?

Có điều hiện thực là hiện thực, tiểu thuyết là tiểu thuyết.



Kịch bản tiểu thuyết có thể lấy ra tham khảo nhưng không thể tin tưởng cả vào đó, nếu không sẽ bị hố ra máu mặt.

Hoa Khinh Khinh không nhịn được che mặt.

"Em biết vận khí mình rất kém cỏi mà..."

Thức đêm xem sách nấu ăn cũng đột tử, đột tử còn xuyên đến thế giới chỉ số nguy hiểm năm sao, động một chút là móc súng để người ta chầu trời tại chỗ còn không phạm pháp. Bản thân yếu nhớt chỉ có tài nấu ăn, sự nghiệp Hoa Khinh Khinh không có khởi sắc còn gặp phiền phức mấy bận.

À, còn có xuyên không đã trải nghiệm hạnh phúc làm mẹ -- Tuy rằng mami ôm bầu bỏ chạy là đề tài cực kỳ lôi cuốn chưa từng hạ nhiệt, nhưng không có nghĩa là Hoa Khinh Khinh hi vọng việc này phát sinh trên người mình. Từ những điều trên tổng hợp lại, Hoa Khinh Khinh biết vận khí của mình rất kém cỏi.

Bùi Diệp cười nói: "Chị không nói vận khí em kém."

Dẫu sao cũng mang vầng sáng, vận khí có thể kém đi đâu?

Không quan tâm đụng phải ngưu quỷ xà thần gì, Hoa Khinh Khinh luôn có thể gặp dữ hóa lành, dưới sự trợ giúp của nam phụ công cụ hình người, nam chính và nữ phụ ác độc chèn ép thật ra ngầm "Hỗ trợ" đi đến đỉnh cao nhân sinh. Nếu đổi lại là người khác à, cuốn vào những phiền toái này vài phút đã xong đời.

Đình chỉ vấn đề liên quan tới may rủi đầy đả kích này, Hoa Khinh Khinh lại lo lắng nhìn thiếu nữ áo đỏ.

Không có bóng dáng bắn nhau đánh nhau trong tưởng tượng của cô, ngược lại là thanh niên văn phòng và người đàn ông trung niên tụ bên người thiếu nữ áo đỏ, thiếu nữ cũng ý thức được hai người đàn ông bất thường, không nhịn được khép hai chân rụt rụt về phía cửa sổ xe, muốn nhờ vào đó tránh sự tới gần và động chạm của bọn họ.

Ai ngờ lúc này người đàn ông trung niên tiến lên một bước, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh thiếu nữ áo đỏ.

Hai người cách rất gần, đùi kề đùi.

Thiếu nữ áo đỏ hoảng phảng phất dòng điện xẹt qua đứng lên, cất bước muốn rời đi.

Bởi vì thanh niên văn phòng cản trở, Hoa Khinh Khinh không thấy người đàn ông trung niên làm cái gì, chỉ nghe thấy tiếng thiếu nữ áo đỏ hoảng sợ hô lên.

Cô ta chật vật che váy lảo đảo trốn đi.

Bởi vì góc độ, thiếu nữ áo đỏ không nhìn thấy hai người Bùi Diệp, cô xem thiếu niên như mục tiêu cầu cứu.

Thiếu niên đồng phục lam trắng mang tai nghe.

Bả vai lắc lư theo điệu nhạc và đong đưa của xe buýt, trong miệng còn ngâm nga giai điệu không biết tên. Thiếu nữ áo len đỏ chạy về phía cậu ta, thời điểm ngồi bên cạnh cậu ta, thiếu niên căm ghét cau mày, không để ý tiếng nức nở thiếu nữ áo đỏ cố đè thấp, đứng dậy tránh ra, nghiêng người đi qua thanh niên văn phòng và người đàn ông trung niên đang tiến tới.

Hoa Khinh Khinh nhìn tình cảnh này chỉ muốn chửi một câu "Đm".

Cô nghĩ với nhiệt huyết vốn có của thiếu niên, thấy cảnh này không mong dũng cảm đứng ra, nhưng cũng sẽ không coi nhẹ lời cầu xin giúp đỡ của kẻ yếu.



Nhưng thiếu niên này từ đầu tới đuôi không có một chút đồng tình hay thương hại, ngược lại mang vẻ bực bội bị người ngoài quấy rầy.

Loại chuyện này mà ở kiếp trước, tuyệt đối sẽ có thiếu niên chính nghĩa đứng ra ngăn lại, không thì vì cân nhắc thực lực song phương chênh lệch tìm tài xế giúp hoặc là báo cảnh sát. Kết quả thiếu niên đồng phục chỉ đứng dậy đổi chỗ ngồi, bỏ thiếu nữ áo đỏ ở hàng ghế cuối cùng.

Vị trí này cũng khốn nạn, thiếu nữ áo đỏ vừa lúc bị thanh niên văn phòng và người đàn ông trung niên chặn ở ghế sau không ra được.

Trong chốc lát, tiếng sợ hãi của thiếu nữ áo đỏ bị một người trong đó dùng tay bịt lại, một người khác bắt tay chân đang đạp loạn của cô ta...

Mặc dù bị che miệng lại, nhưng thiếu nữ áo đỏ giãy dụa vẫn làm ra động tĩnh không nhỏ.

Chỉ nghe cũng khiến người ta lo lắng.

Hoa Khinh Khinh nhìn không nhịn được cắn răng.

Ban ngày ban mặt, mặt trời chói lọi, làm chuyện thú tính như thế, thật sự là rác rưởi trong thùng rác!

Nhìn mà hàm răng cắn chặt, ma sát không ngừng.

Bùi Diệp nhấc mắt nói: "Em muốn ra tay trượng nghĩa thì ra tay, đừng kìm nén."

Hai tay Hoa Khinh Khinh vịn thành ghế, vừa lo lắng chú ý tình huống ba người, vừa nói nhỏ hỏi Bùi Diệp.

"Chị ứng phó được không?"

Bùi Diệp chống cằm nói: "Người phụ nữ có thai nên giữ tâm trạng vui vẻ, cho nên em có quyền bốc đồng trong phạm vi nhỏ, bao quát gặp chuyện bất bình."

Dựa theo tính nết phó bản tiểu thuyết, dù là Hoa Khinh Khinh không lên tiếng suốt quá trình, cuối cùng cũng sẽ bị liên lụy.

Đã vậy, sao không chủ động xuất kích?

Cô muốn xem thử còn có thể xảy ra chuyện quỷ quái gì.

Hoa Khinh Khinh lập tức hô lớn với tài xế: "Bác tài, ở đây có hai kẻ biến thái, làm phiền chú ngừng một chút."

Thanh niên văn phòng và người đàn ông trung niên lần theo tiếng Hoa Khinh Khinh nhìn lại, ánh mắt nhìn về phía cô vô cùng vô cùng nguy hiểm.

Ai ngờ, tài xế thờ ơ nói một câu.

"Cô quản chuyện vặt vãnh nhiều quá, còn mấy phút là đến trạm tiếp theo, nếu không vừa ý chuyện gì thì giở cửa sổ xe cút xuống đi."




Hoa Khinh Khinh nghe xong ngạc nhiên mở to hai mắt.

Đây, đây là lời một người tài xế nên nói?

Bùi Diệp nói: "Tài xế lâu năm, con đường này không biết chạy bao nhiêu chuyến, những chuyện tương tự chắc nhìn thấy nhiều."

Đây là một thế giới căn bản không có pháp luật chính phủ, cái gọi là ngục giam cũng chỉ là cơ cấu quản lý của bảy đại gia tộc để tiện quản lý khu ổ chuột, trấn an tiếng nói bất thường ở khu ổ chuột. Ngục giam bắt người xưa nay không phải vì phạm nhân phạm pháp, giết người phóng hỏa, lừa đảo cướp giật không chỉ không bị trừng phạt, thậm chí có khả năng bởi vì thủ đoạn đủ hung ác mà ở ngục giam làm đại ca, thoải mái không muốn ra.

Đụng phải loại chuyện này, người bị hại không có lựa chọn nào khác.

Hoặc là móc súng bắn người, hoặc là vì giữ tính mạng nhịn nhục.

Thứ có thể bảo hộ kẻ yếu không phải pháp luật, mà là bản thân kẻ yếu.

Tài xế muốn bảo vệ mình, hà cớ gì nhúng tay quản việc mỗi ngày đều có khả năng phát sinh?

Hắn vừa giúp một lần, nói không chừng sau đó mình liền mất mạng.

Hoa Khinh Khinh nghe vậy sắc mặt trắng bệch.

Bùi Diệp nói: "Lúc này, gọi ai cũng không hữu dụng bằng gọi chị."

Cô chống bả vai Hoa Khinh Khinh đứng dậy, trong ánh mắt cảnh cáo của thanh niên văn phòng và người đàn ông trung niên tới gần.

"Có phiền để tôi thò một chân vào chứ?"