(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 484: Chiêu hồn triệu nhầm người?




Editor: Đào Tử

_____________________________

"Muốn toàn bộ thiên hạ sao?"

Lê Thù vô tình cho Bùi Diệp linh cảm.

Cô cất điện thoại trở về lều.

Phó bản trò chơi đầu là đô thị linh dị ngớ ngẩn, chính tuyến ẩn giấu là ngăn cản nữ chính bị lệ quỷ lợi dụng, phòng ngừa tuổi thọ khí vận người bình thường bị đánh cắp thêm, sưu tập thi cốt anh bạn thần bí -- Suy cho cùng vẫn dính dáng với hai chữ "Công đức" và "Khí vận".

Phó bản thứ hai là đề tài tận thế trùng sinh hắc hóa báo thù rất bình thường, nhưng dưới thao tác cường liệt không ngừng của Bùi Diệp, phát hiện chân tướng bộc phát tận thế, cứu vớt thế giới. Mặc dù không biết diễn biến tiếp theo của phó bản thứ hai, nhưng nhìn ban thưởng hệ thống trò chơi cho ra, chắc hẳn người sống sót tận thế đều còn sống.

Cứu được người sống sót, giải quyết nguy cơ tận thế, cuối cùng được thưởng khoản lớn công đức và khí vận.

Như vậy --

Có phải phó bản thứ ba cũng đồng dạng hay chăng?

Cô phải hoàn thành chính tuyến ẩn giấu mới nhận được khoản lớn công đức và khí vận?

Đã biết khách hàng tiềm năng Bùi Diệp gặp giới hạn trong triều đình Triều Hạ, mà mỗi khách hàng tiềm năng đều là nhân tài.

Cái này có ý vị sâu xa.

Đây là ám chỉ với Bùi Diệp, Triều Hạ phải nhất thống thiên hạ, kết thúc loạn thế?

Dựa theo kết cục này, thế giới trước khi Tiêu Phi Nhi trùng sinh hiển nhiên đạt thành mục đích.

Nhưng sau khi Tiêu Phi Nhi trùng sinh thì sao?

Cô ta sửa lại kết cục, để Triều Hạ diệt quốc, cuối cùng người nhất thống thiên hạ là nam chính bạo quân.

Giới thiệu tiểu thuyết không nói rõ sau khi nhất thống thiên hạ cuộc sống bách tính như thế nào, nhưng từ từng câu từng chữ miêu tả nam chính -- Ngang ngược âm độc -- Nam chính Lang Hạo tính tình vặn vẹo sau khi bị diệt môn thảm rồi tranh đấu với sự hung tàn trong hoàng thất Diêm Hỏa La, hắn thật có thể giữ vững thiên hạ này?

Thiên hạ nhất thống kéo dài bao lâu?

Tiểu thuyết không đưa ra đáp án, chỉ nói nam nữ chính kết cục HE.

Phía sau tình yêu cổ tích là củi gạo dầu muối hậu kết hôn, đôi nam nữ chính tương ái tương sát lại tính cách cực đoan ấy phía sau chữ HE sẽ là cái gì?

Giả dụ thế giới sau khi Tiêu Phi Nhi sống lại căn bản không nhất thống ổn định, mấy năm sau lại lâm vào loạn thế càng hỗn loạn hơn, tạo thành giết chóc hơn nữa, như vậy Bùi Diệp đảo ngược tuyến chính của phó bản lại, để Triều Hạ hoàn thành thống nhất ổn định, bách tính có thể an cư lạc nghiệp mấy chục năm... So sánh hai cái, rõ ràng là cái sau có thể kiếm "Công đức", "Khí vận".

Phân tích ra điểm này, Bùi Diệp không khỏi nhíu mày nói thầm.

"Chào hàng nón xanh thôi cái rắm ấy, bà tin mi mới lạ!"

Cô nhỏ giọng chửi mắng.

Trò chơi quỷ ngoại trừ nghiền ép bé con nhà cô, bóc lột lao động trẻ em, lừa cô nạp, còn làm được quái gì đâu.

Trông cậy vào nó cho manh mối rõ ràng, còn chẳng bằng trông cậy vào quân đoàn số bảy có người đắc cử nguyên soái Liên Bang.

Sau khi Bùi Diệp và Lê Thù trò chuyện, hai người liền ý thức được thời cuộc hiện tại của Triều Hạ, đúng là để bọn họ phát hiện một chút chuyện ẩn bên trong.

Cái này còn phải nhờ Tần Thiệu và Thân Tang.

Bọn họ ở đô thành, thám thính tin tức triều đình khá dễ dàng.

Tần Thiệu còn là cháu trai duy nhất của Tần lão, tự mang nhân mạch rộng lớn, lại thêm cậu cũng sắp nhược quán trưởng thành, dưới sự chỉ điểm của Tần lão tiếp xúc với giới cao hơn phức tạp hơn. Đừng nhìn Tần Thiệu trẻ tuổi, nhưng các vị phu tử trong thư viện Thiên Môn đều nói thiên phú cậu ta hơn người, đợi một khoảng thời gian nhất định có thể ngồi ở vị trí cao, dĩ nhiên cậu ta đã nhanh chóng thăm dò nội tình những người này, đồng thời hợp bọn họ thành một mạng lưới phức tạp khổng lồ.

Tần Thiệu cũng theo đó phát hiện không thích hợp.

Tổ phụ nhà mình luôn thuộc đảng trung lập, tuy rằng môn sinh khắp thiên hạ, nhưng chưa từng dính việc liên quan đến kết đảng.

"Mấy năm gần đây hành vi của tổ phụ quá quái dị, chủ trương nghị hòa căn bản không phải điều người có thể làm ra..."

Tần Thiệu rất rõ, đừng nhìn tổ phụ nhà cậu cả ngày phật hệ dưỡng sinh, lúc còn trẻ lại là phái chủ chiến chuẩn bài, lại thêm có thực lực, thậm chí có đặc quyền đại thần không có -- Lên điện được đeo kiếm. Nghe nói thời điểm ông còn trẻ cãi nhau với người trên triều, mà đối phương còn hung hăng càn quấy chọc giận, tổ phụ tức giận đến mức trực tiếp rút kiếm, một kiếm chém đứt râu bảo bối của người kia, từ đó kết thù.

À, vị lão thần này Tần Thiệu từng gặp.

Khi còn bé còn được vị trưởng bối ấy ôm trên đầu gối chơi, dỗ cậu ta gọi tổ phụ là "Lão già".

_(:з)∠)_

Đương nhiên, Tần Thiệu trời sinh tự mang dụ/c vọng cầu sinh không có gọi thế.

Tần Thiệu còn thấy sai, vậy kẻ thù chính trị đấu hơn nửa đời người với tổ phụ làm sao không thấy cho được.

Sau khi Tần lão ở trên triều đình ủng hộ nghị hòa, vị trưởng bối kia lập tức xông tới cửa muốn tổ phụ cho một lời giải thích.

【 Họ Tần kia, lão phu thấy ngươi lớn tuổi đầu óc cũng hồ đồ rồi, thừa dịp đầu óc còn chưa nát rỗng, sớm lăn đi nhường đường cho người ta. 】

Tần lão đang chăm sóc hoa cỏ trong sân viện.

【 Người già hồ đồ là ông mới phải, không phải lão phu. 】

Tần Thiệu và Bùi Diệp nhắn riêng nói: "Ta nghe tổ phụ và vị trưởng bối ấy nói một câu -- Bầu trời Triều Hạ này sắp thay đổi."

Tần lão nói xong liền ném ấm nước sang một bên, phủi tay bảo người vừa là địch cũng là bạn ấy đến thư phòng đàm phán.

Cũng không biết hai người nói chuyện gì, vị trưởng bối ấy không nói gì thêm nữa.

Nhìn đoạn tin nhắn này, Bùi Diệp càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.

"Xem tình hình này, vị vương giả đánh thay ấy chuẩn bị từ sau màn bước ra sân khấu?"

Cho dù có thể, người này có thân phận gì?

Đảo chính bị nhiều người lên án, cũng sẽ dẫn đến sự bất ổn trong việc cai trị.

Rõ ràng Tần lão rất an phận, tại sao ông lại nhiều lần làm ra cử động không phù hợp nhân thiết?

Vì sao Phượng gia quân có thể nghe theo mệnh lệnh người này, mặc cho điều động quản lý?

Người này là thái tử sao?

Không có khả năng, trình thái tử quá thấp, chơi không lại bọn trọng thần lão luyện thành tinh này.

Bùi Diệp sửa sang manh mối và phỏng đoán có được.

Tổng kết ra mấy điểm đặc thù.

Thứ nhất, người kia là dòng dõi hoàng thất, dù đảo chính cũng có thể hợp pháp đăng cơ, không phải thì đám thần tử chú trọng chính thống ấy rất khó giải quyết.

Thứ hai, người kia có thể vụng trộm điều khiển Phượng gia quân mà không bị những người khác phát hiện.

Thứ ba, năng lực người kia mạnh hơn Hoàng đế, để Tần lão, kẻ thù chính trị cùng thời với Tần lão đều kiêng kỵ... Chẳng bằng nói là hài lòng.

Thứ tư, thân phận người kia bây giờ không thể phơi bày ngoài sáng...

Bùi Diệp nhìn dòng cuối cùng, mở rộng mục tiêu khả nghi hơn nữa, không giới hạn ở người sống, ngay cả người chết cũng tính cả.

Cuối cùng lựa ra hai ứng cử viên.

Thế Tông, Nhu Ý đế cơ.

Theo đó lại gạch bỏ Thế Tông.

Thế Tông còn lớn hơn Tiên hoàng mười tám tuổi đấy, với điều kiện cổ đại không thể sống già tới vậy.

Không phải Thế Tông, vậy thì là Nhu Ý đế cơ trong truyền thuyết khó sinh thái tử mà rong huyết mất.

Tuy bà ở trên danh sách tử vong, nhưng cho đến hiện tại bà là người phù hợp nhất với những điều kiện Bùi Diệp đặt ra.

"Sẽ là Người sao?"

Bùi Diệp nhìn bốn chữ bỗng im lặng.

Người bình thường rất khó chứng thực, nhưng Bùi Diệp không phải người bình thường.

Tra ai chết chưa, cô có thủ đoạn khác người.

"Chiêu hồn xem thử là biết, nếu hồn phách Nhu Ý đế cơ không dừng ở u minh, cũng không đi đầu thai, vương giả đánh thay thì mười phần chắc chín rồi."

Trên tay Bùi Diệp không có tín vật liên quan đến Nhu Ý đế cơ, nhưng biết tên của đối phương cũng có thể thử chiêu hồn.

Dù sao, tên là "Chú" ngắn nhất trên thế gian.

"Ra để ta xem thử đi, người ẩn giấu sau lưng -- Đến cùng có phải Người hay không!"

Bùi Diệp một tay bấm quyết, một tay dùng tay vẽ phù, dùng nguyên khí đắp nên phiên bản "Phù chiêu hồn" siêu cường.

Mấy hơi trôi qua, trong lều hiện một cơn gió lạnh, ánh nến bị thổi chớp tắt.

Bùi Diệp thấy vậy khá thất vọng.

Điều này chứng tỏ là có hồn tới, xem ra Nhu Ý đế cơ chết thật rồi.

"Không phải bà ấy, thì là ai đây?"

Dứt lời, âm khí nồng đậm ngưng kết ra một thanh niên mặc y phục màu đỏ sẫm, tướng mạo đặc biệt xinh đẹp.

Y cũng học Bùi Diệp, mỉm cười nói: "Thì là ai đây?"