(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 433: Rời Lệ thành




Editor: Đào Tử

____________________________

Nhàn rỗi nhàm chán, Bùi Diệp cầm thư tịch vỡ lòng Cố Ương cho.

Muốn không thầy tự thông biết một hai chữ, kết quả nhìn không hiểu ra sao.

Từng chữ phía trên đều biết cô, nhưng cô không biết bọn chúng.

Bất đắc dĩ chỉ có thể đi tìm hai người Tần Thiệu nhờ chỉ điểm.

Vừa qua liền nhìn thấy thị nữ cũng thu xếp đồ vật của bọn họ vào hai cái rương tương tự.

"Thu dọn đồ đạc làm gì thế?"

Cô thuận miệng hỏi một câu.

"Cố tiên sinh muốn thừa dịp Diêm Hỏa La còn chưa chính thức tiến đánh Lệ thành, đưa chúng ta ra ngoài... Chiến hỏa đốt tới nơi này, đến lúc đó muốn đi cũng khó." Gương mặt còn mang nét trẻ con của Tần Thiệu sa sút, đuôi mày cũng mất thần thái, "Nhưng ta không muốn cứ chạy trốn như vậy..."

Bùi Diệp nghe vậy khẽ giật mình.

Giờ cô mới hiểu thị nữ thu đồ vật vào rương không phải quét dọn vệ sinh mà là đóng gói hành lý.

"Này sao có thể tính trốn?"

Tần Thiệu thầm nói: "Nhìn bách tính Lệ thành lâm vào chiến hỏa, ta lại ngay trước đó rời đi... Cái này chưa tính trốn ư?"

Nhiệt huyết và lòng tự trọng của thiếu niên khiến cậu ta không thể nào tiếp thu được lựa chọn này.

"Chẳng lẽ cậu muốn bắt chước những người trung nghĩa kia, cùng Lệ thành tồn vong?" Không đợi Tần Thiệu mở miệng trả lời, Bùi Diệp cười mắt liếc thiếu niên lang ngây thơ, "Nhưng cậu ở lại có thể làm được gì? Tay không thể nâng, vai không thể gánh, luận mưu trí không bằng Cố tiên sinh, luận năng lực giết địch cũng không bằng bách phu trưởng Phượng gia quân. Ở lại sẽ chỉ làm Cố tiên sinh phân tâm, chẳng may hi sinh, cũng chết không có chút giá trị."

Mỗi câu mỗi chữ của Bùi Diệp đều khiến Tần Thiệu uể oải một phần.

Chỉ trách cậu ta còn quá nhỏ vừa tròn mười hai tuổi.

Loại tâm tình này cũng không tiếp tục quá lâu.

Tần Thiệu mau chóng điều chỉnh tâm thái phiền muộn.




Cậu ta tự tin nắm quyền nói: "Hiện tại ta không được, nhưng mấy năm sau học thành, tuyệt đối sẽ phát huy được tác dụng."

"Lệ thành nguy hiểm" và khẳng định "Triều Hạ diệt quốc" của Đoàn Can Khải, kéo vang còi báo động trong lòng Tần Thiệu.

Lần này chạy khỏi Lệ thành bị quân đội Diêm Hỏa La nhìn chằm chằm, vậy lần tiếp theo thì sao?

Ngày sau cả đất nước Triều Hạ gặp nạn, cậu ta còn có thể chạy trốn tới đâu đây?

Thiếu niên nhỏ cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.

Mấy người Tần Thiệu không có nhiều hành lý, phần lớn đều là Cố Ương đặt mua cho.

Mấy bộ y phục thay giặt, lương khô nước uống có thể cung ứng mấy ngày, mang đủ tiền và bạc vụn, còn có vài cuốn sách.

Tôi tớ mang rương thu xếp xong lên toa xe ngựa.

Ngoại trừ Tần Thiệu, Thân Tang và Bùi Diệp, Lê Thù cọ một chuyến đi nhờ xe, Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa theo lý thuyết là tù binh của Bùi Diệp, bọn họ cũng phải đi theo. Sáu người lại thêm mã phu, hộ vệ tùy tùng, đoàn người này quy mô cũng hai mươi người trở lên.

Cố Ương chuẩn bị chu toàn cẩn thận như thế, cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng.

Cậu ta quay đầu lại hỏi Cố Ương: "Tiên sinh không đi?"

Cố Ương lắc đầu nói: "Trong tay còn việc vặt, không rời được."

"Nhưng Lệ thành..."

Cố Ương cắt lời cậu ta, cười an ủi Tần Thiệu.

"Phượng gia quân không còn dũng năm đó, nhưng cũng không phải giấy dán, Lệ thành không cần lo lắng."

Hiện tại Diêm Hỏa La còn tưởng rằng Lệ thành là một tòa thành không có chút phòng giữ đấy.

Đợi bọn họ hào hứng hừng hực đánh tới, Phượng gia quân mai phục sẽ cho bọn họ một đòn phủ đầu mạnh tay.

Diêm Hỏa La ăn đại bại, trong ngắn hạn sẽ không ngóc đầu trở lại.

Tần Thiệu muốn nói lại thôi.

Thời gian cậu ta và Cố Ương tiếp xúc ngắn, nhưng cũng được Cố Ương chăm sóc chu đáo tỉ mỉ.

"Thế tiên sinh... Phải bảo trọng đấy!"

"Được." Cố Ương ôn hòa gật đầu, dưới con mắt mong đợi của Tần Thiệu nói, "Đợi chuyện chỗ này xong, có lẽ sẽ đi thư viện Thiên Môn một chuyến."

Hai mắt Tần Thiệu lập tức phát sáng lên.

"Vậy vãn bối ở thư viện xin đợi tiên sinh đến!"

Cố Ương thúc giục cậu ta lên xe.

"Không còn sớm nữa, mau mau lên xe đi, xe ngựa còn phải kịp giờ cửa thành khóa."

Nhìn mấy người bước lên bậc xe vào toa xe ngựa, bên tai Cố Ương vang tiếng thiếu niên lanh lảnh.

"Cố tiên sinh."

Theo tiếng nhìn lại, đã thấy Bùi Diệp một tay xốc màn xe lên, đưa một vật về phía hắn.




Vật này ước chừng rộng hai ngón tay, dài một ngón, sắc xanh trong, gắn với dải dây kết như ý.

Cẩn thận nhìn, hai mặt ngọc sức còn khắc bí văn cổ quái.

"Này là vật gì?"

Cố Ương nói rồi nhận lấy nó.

Xem trái xem phải, ngoại trừ đường vân thần bí cũng không có chỗ nào đặc biệt.

"Dùng để hộ thân, tiên sinh mang theo là được."

Tính đến trước mắt, khách hàng giàu tiềm năng có tư cách được chào hàng nón xanh cũng mới sáu người, mỗi người đều trân quý như bảy anh em hồ lô.

Cố Ương cũng chiếu cố Bùi Diệp nhiều ngày, cho ăn cho uống cho mặc, trước khi đi còn đưa xe ngựa đưa tiền tài đưa hộ vệ...

Thật sự là quá nhiệt tình hiếu khách!

Nể tình điểm ấy cũng không thể để hắn tùy tiện ngủm.

"Hộ thân?"

Cố Ương nhịn không được cười lên.

Hắn chưa từng tin những vật chết này có thể phù hộ người sống.

Nhưng dù sao cũng là chút lòng tốt của Bùi Diệp, hắn liền cất vật này vào trong tay áo.

Đoàn Can Khải cùng toa xe với Bùi Diệp chú ý chi tiết này, âm thầm hạ khóe miệng.

Trước đó còn nói thứ này trói buộc người, vừa nghiêng đầu là nói vật hộ thân, lừa gạt hai bên.

Miệng phụ nữ, gạt người quỷ.

"Lên đường."

Nghe tiếng roi ngựa quất nhẹ, bánh xe bắt đầu chậm chạp chuyển động, xe ngựa trước cửa Cố phủ lái về phía đường cái Lệ thành.

Cố Ương đưa mắt nhìn mấy chiếc xe ngựa mang tộc huy Cố phủ biến mất trong tầm mắt.

"Lão gia, bọn họ đã đi xa."

Không biết qua bao lâu, quản gia tiến lên một bước, nhẹ giọng nhắc nhở sau lưng hắn.

Cố Ương lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình đứng lặng tại chỗ thật lâu.

"Trở về đi."

Cuối cùng nhìn thoáng qua hướng ấy, quay người tiến vào Cố phủ.

Vừa đi vừa hỏi thăm quản gia.

"Lúc trước sự tình giao ngươi tra, tra thế nào?"

Hai tay quản gia chắp trước người, cúi đầu khom lưng nói: "Hồi bẩm lão gia, tra được kha khá."



"Nói nghe một chút."

Cố Ương trực tiếp đi về phía chính viện, quản gia bước nhanh đuổi theo.

"Tên vị Bùi nương tử ấy dùng hẳn là giả."

"Giả?"

Đáp án vượt quá dự liệu của hắn, dưới sự cả kinh bước chân dừng lại.

"Vậy tên thật là gì?"

Quản gia nói: "Họ Tiểu, tên một chữ Lục."

"Tiểu Lục?"

Người nào đặt tên vậy, còn không êm tai bằng Bùi Diệp.

Quản gia tiếp tục nói: "Tiểu nhân phái người âm thầm điều tra nghe ngóng, phát hiện người tên 'Bùi Diệp' này giống như là trống rỗng xuất hiện, gần như không có manh mối. Về sau gặp một đám nạn dân chạy nạn, từ trong miệng bọn họ biết được Bùi nương tử trên bức họa và bé gái mồ côi Tiểu Lục trong thôn bọn họ cực kì tương tự."

Vận tốt gặp manh mối, quản gia trong đêm đi điều tra cái thôn kia.

"Tra được cái gì?"

Cố Ương khi thì nhíu mày khi thì bình tĩnh.

Ngay cả quản gia hầu hạ hắn nhiều năm cũng không mò ra.

"Theo những nạn dân ấy nói, Tiểu Lục là bé gái mồ côi, không biết sao lưu lạc đến gần thôn, lý chính trong thôn thương cảm nên cho phép cô bé ở trong thôn, thi thoảng tiếp tế một hai bữa ăn... Thời điểm Tiểu Lục xuất hiện tại thôn, trông phấn điêu ngọc trác, đeo vàng đeo bạc vô cùng phú quý, hệt tiên đồng trên trời hạ phàm. Còn đeo một cái túi nhỏ, nhưng bên trong chứa cái gì chỉ có nhà lý chính biết."

Cố Ương thầm nắm chặt nắm đấm.

"Cả nhà lý chính giờ ở đâu?"

____________________

Khương · gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ · Bồng Cơ: Không phải ta thổi phồng, luận bịa chuyện, ta rất chuyên nghiệp! (Không khác gì thủ trưởng nhà chị luôn)

Đào: Dạo khu lời nói tác giả thấy nhiều đoạn kịch thêm của Bệ hạ uwu