(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 389: Kẹo que




Editor: Đào Tử

_________________________

Thân Tang và cô hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng nháy mắt ra dấu với Bùi Diệp, ra hiệu rời đi trước nói chuyện sau.

Hai người một trước một sau rời cửa thành, cho đến rời thủ vệ một khoảng xa, mới cẩn thận nói nhỏ trò chuyện.

"Bùi nghĩa sĩ, cô không có lộ dẫn không vào thành được, một khi bị bắt sẽ bị Phượng gia quân đóng giữ Lệ thành trông giữ chặt chẽ."

Nếu là bình thường còn có thể trà trộn vào, nhưng bây giờ chiến sự khẩn trương, đục nước béo cò không có đơn giản như vậy.

Thân Tang nghĩ đến tầng này liền hơi do dự.

Bùi Diệp quay đầu nhìn thoáng qua tường thành cao ngất, lặng lẽ xoa chóp mũi một cái.

Cô hỏi Thân Tang: "Chỉ cần không kinh động bất luận kẻ nào vào thành sẽ không thành vấn đề nhỉ?"

Thân Tang nói: "Các cửa Lệ thành đều có trọng binh trấn giữ, một ngày mười hai canh giờ thay ca luân phiên, đến canh giờ cửa thành còn đóng lại."

Không kinh động bất luận kẻ nào lẫn vào trong thành?

Quá khó khăn.

"Nếu không Bùi nghĩa sĩ ở ngoài thành chờ một lúc, ta và Thiệu đệ vào thành tìm người giúp cô chuẩn bị tốt hộ tịch và lộ dẫn?"

Bối cảnh Tần Thiệu rất mạnh, lén lút giúp người làm cái hộ tịch, lộ dẫn không khó.

Huống chi ——

Đang vào chiến loạn, lưu dân không có hộ tịch, lộ dẫn nhiều như vậy, chỗ trống có thể thao tác lớn hơn.

Bùi Diệp mặt không thay đổi nói: "Tường thấp như vậy, ta có lòng tin không kinh động bất luận người nào đi vào."

Thân Tang: "..."

Leo tường thành?

Cậu yên lặng nhìn thoáng qua tường thành cao hai ba trượng, rồi nhìn lại Bùi Diệp thân cao chưa đủ năm thước.

"Cậu hoài nghi năng lực của ta?"

Đừng nói leo một bức tường thành thấp đó, tay không trèo lên vách đá hai ngàn mét cũng không thành vấn đề.

Nhìn biểu lộ Bùi Diệp nghiêm túc không giống làm bộ, Thân Tang lại một lần rơi vào im lặng.

Cậu quên Bùi Diệp là năng nhân dị sĩ thần bí.

Năng nhân dị sĩ có chuyện gì không làm được, leo cái tường thành... Chắc cũng không thành vấn đề nhỉ.

Thân Tang không xác định nghĩ vậy.

"Cũng không hoài nghi, chỉ là... Leo tường thành một khi bị bắt, hậu quả nghiêm trọng hơn không có lộ dẫn."

Không có lộ dẫn nhiều lắm là bị lưu vong bán ra hoặc là phạt đến táng gia bại sản, leo thành tường bị bắt chỉ có một con đường chết.

"Không có việc gì, trong lòng ta nắm chắc."

Thân Tang và Tần Thiệu dùng tiền mở đường, đi đường VIP, không cần xếp hàng liền có thể vào thành.

Hẹn xong địa điểm hội hợp, trong lòng Tần Thiệu còn có chút lo lắng.

Thân Tang trấn an nói: "Bùi nghĩa sĩ trông không giống người lỗ mãng, dù là leo tường cũng sẽ chờ đến đêm..."

Đêm xuống, lực lượng thủ vệ cửa thành các nơi không gắt bằng ban ngày, tỉ lệ leo tường lén vào thành công lớn hơn nhiều.

"Cách vào đêm còn hơn nửa canh giờ, hay là chúng ta đi quán ăn một chút?"

Cá trước đó đã tiêu hóa hết, hai người Tần Thiệu lại đang tuổi phát triển, rất dễ đói.

Thân Tang gật đầu: "Cũng tốt."

Địa thế Lệ thành đặc thù, thương mậu phồn vinh, thương nhân nam lai bắc vãng tề tụ ở đây, một vùng cảnh tượng thịnh thế. Dù là bên ngoài có tiếng gió nói sắp đánh trận, nét mặt bách tính trong thành vẫn tràn đầy tươi cười, so với lưu dân phiêu dạt khắp nơi lo lắng tương lai ngoài thành hoàn toàn khác biệt.

Trong thành quán ăn rất nhiều, hai người tùy tiện tìm một nhà nhìn tương đối sạch sẽ.

Đợi bọn họ ăn uống no đủ đi điểm hẹn chờ Bùi Diệp, phát hiện người ta sớm đã mất kiên nhẫn.

Bùi Diệp quấn khăn quàng cổ lớn, tay cầm trường côn trắng, ngồi xổm ở góc đường, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là một bóng ma.

"Bùi nghĩa sĩ!"

Tần Thiệu cách thật xa hô một tiếng.

Bùi Diệp lạnh mặt, sâu kín nói: "Ta ở chỗ này bị lạnh chịu đói, các cậu ăn uống no say, thật là suиɠ sướиɠ."

Thân Tang lặng lẽ ngẩng đầu.

Lúc này mới vừa vào đêm, tay chân Bùi Diệp có nhanh... Hẳn là không đợi lâu lắm... nhỉ?

Nào biết Bùi Diệp duỗi ra năm ngón tay.

"Ta đợi các cậu năm khắc."

Hai thiếu niên chân trước vào thành, Bùi Diệp chân sau liền leo vào.

Cô gặm mì tôm sống cả buổi, hai thiếu niên này lại ăn ngon uống sướng trong quán ăn.

Nếu không phải tuổi hai đứa này còn nhỏ, Bùi Diệp đã muốn tuân theo hệ thống nhắc nhở, bán cho bọn họ hai cái nón xanh!

Hai người thiếu niên mặt lộ vẻ xấu hổ.

Quân tử nên đúng giờ giữ chữ tín, bọn họ lại để Bùi Diệp hứng gió chờ lâu như vậy.

"Được rồi, thật ra cũng không đợi bao lâu."

Cô là người trưởng thành, không so đo vấn đề trễ nải với mấy đứa nhóc, thiếu phong độ.

Tần Thiệu biết Bùi Diệp là cho bọn họ bậc thang đi xuống.

"Bùi nghĩa sĩ, có muốn đi tiệm y phục xem thử không?"

Phụ cận có mấy nhà, phần lớn cung ứng cho quan lớn phú hộ trong thành, một số nhỏ bán cho bách tính.

Không chỉ bán vải vóc cũng bán đồ may sẵn, kiểu dáng rất đại chúng.

"Chưởng quỹ, chỗ này của bà có y phục thích hợp không? Lấy toàn bộ tới xem một chút."

Vào đêm tiệm y phục rất thanh nhàn, chưởng quỹ rảnh đến có thể móc chân, thật vất vả tới ba vị khách, trong đó một người còn là tên ăn mày.

Tần Thiệu nói bổ sung: "Muốn tốt nhất."

Tốt nhất?

Chưởng quỹ âm thầm dò xét ba người, nói thầm trong lòng, trên mặt không có lộ.

Mở cửa làm ăn, mặc kệ khách hàng dạng gì, phục vụ tốt trọng yếu nhất.

"Ba vị chờ một lát, ta đi lấy ngay."

Y phục may sẵn tiệm y phục chỉ như thế là cùng, không sánh bằng tú nương phủ thượng chế thành, Tần Thiệu nhìn một vòng hơi ghét bỏ.

"Đây chính là tốt nhất?"

Tần Thiệu tỏ vẻ "Bà khẳng định còn giấu, bọn ta có tiền đừng lừa ta".

Chưởng quỹ khổ sở nói: "Nhóm y phục này là tốt nhất rồi, cái khác đều không vừa vặn với phải đưa đến Cố phủ."

Cố phủ?

Lệ thành họ Cố không có mấy hộ, mà người hai người Tần Thiệu muốn bái phỏng có một người họ Cố.

"Bà nói Cố phủ là phủ danh sĩ Cố Ương?"

Chưởng quỹ kinh ngạc hai người đoán được chuẩn.

"Đích thật là vị quý nhân kia."

"Thì ra là thế."

Biết chưởng quỹ nói thật, thái độ Tần Thiệu mềm xuống, để Bùi Diệp chọn mấy bộ y phục mình thích từ nhóm này.

Tiệm y phục không chỉ có nơi giống phòng thử áo, còn có một gian nhỏ để người ta tắm rửa.

Lo hai thiếu niên chờ nhàm chán, Bùi Diệp lấy một cây kẹo que, hai túi hạt dưa đưa cho bọn họ.

Hai người: "? ? ?"

"Ăn vặt gϊếŧ thời gian, bóc vỏ bên ngoài là có thể ăn."

Những đồ ăn vặt này là sản phẩm rút ngẫu nhiên từ ao cầu nguyện trò chơi, túi trò chơi của Bùi Diệp lấp vô số, các loại hương vị đều có.

"Vật này nên ăn như thế nào?"

Tần Thiệu vân vê một cây kẹo que.

Một đầu tròn lớn hơn quả nhãn, một đầu nhỏ tròn giống côn trắng.

Hai người nghiên cứu phát hiện thứ bao bên ngoài viên cầu có thể mở.

"Ngửi có mùi vải..."

Cẩn thận ăn một miếng nhỏ, phát hiện rất cứng, không cắn được, chỉ có thể đặt trong miệng ngậm.

Nhấp hai cái, một mùi vị ngọt ngào cấp tốc lan tràn trong khoang miệng.

"Là đường."

Tần Thiệu ngạc nhiên.

Thứ này không phải người bình thường có thể ăn được, thậm chí ngay cả rất nhiều phú hộ cũng không phải nói ăn liền có thể ăn.

Viên đường trong miệng hoàn toàn không giống mật đường trước kia Tần Thiệu ăn, cứng rắn, không chỉ cực ngọt, còn có mùi thơm hoa quả.

"Vật này sợ là ngay cả trong cung cũng không có... Vị Bùi nghĩa sĩ ấy đến tột cùng là nhân sĩ phương nào?"

Thân Tang nghe vậy cũng cầm một cây.

Sau khi bóc ra khác biệt với Tần Thiệu, không phải màu trắng mà là màu đỏ trắng từng vòng từng vòng giao hòa.

Hương vị vô cùng mới lạ, dường như có thể ngọt thấm vào lòng.