Chương 94. "Thái giám" kia chính là Bạch Thanh Nhan?
"Lang Nghiệp các ngươi không khỏi khinh người quá đáng! Lão tử đến đây không phải để xưng thần với các ngươi! Các ngươi dựa vào cái gì đòi giam ta? Lẽ nào lại như vậy!"
"Duệ Thân Vương."
Thanh âm Nhiễm Dật một điểm biến hóa cũng không có:
"Nếu ngươi không phục, vậy mở rộng đại môn sứ quán, để quân đội Lang Nghiệp ta vào điều tra."
"Không thể nào!"
... Đừng nói Lộc Minh Sơn có khả năng còn ẩn nấp ở ngóc ngách nào đó trong sứ quán... Kể cả xác định cậu bình yên vô sự, Cơ Hà cũng không thể nào nuốt trôi cục tức này!
"Được. Cơ gia các ngươi lúc nào cũng cứng miệng. Vậy để ta xem một chút, miệng các ngươi mạnh, hay vẫn là thủ đoạn của ta cứng rắn."
Thanh âm Nhiễm Dật càng băng lãnh, gã vung tay lên:
Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục!
Nếu như Cơ Hà vốn dĩ còn một phần vạn khả năng sẽ thúc thủ chịu trói, sau khi nghe được một câu "Nếu còn chống cự, chết hay sống không cần quan tâm" kia, trong đầu hắn nổ oành một tiếng, máu nóng dồn lên não.
Thật sự lẽ nào lại như vậy. Tuy nói tình thế còn mạnh hơn người, nhưng hắn đường đường là Thân Vương Đại Tiếp, Binh mã Đại Nguyên soái chinh chiến nửa đời, cả đời chưa từng nao núng trên chiến trường!
... Nếu ngươi muốn trói ta lại, muốn ta chịu khuất nhục, ta ngược lại tình nguyện liều mạng một lần!
Mắt thấy thật sự có mấy tên Lang Nghiệp muốn tới bắt hắn, Cơ Hà thật sự động thủ. Hắn tay không tấc sắt, nhưng dựa vào một cỗ huyết dũng, nhất thời không hề rơi xuống hạ phong. Nhất là binh lính Lang Nghiệp đối diện cũng không dám thật sự không màng sống chết... Nếu thật sự chém bị thương vị Duệ Thân Vương tôn quý của Đại Tiếp này, ngày sau khởi binh vấn tội, khó mà đảm bảo đầu sẽ không rơi xuống đất!
"Cơ Hà, dừng tay."
... Hoàng huynh?
Cơ Hà hãi nhiên quay đầu, bắt gặp Cơ Dận từ chính sảnh bước ra. Giờ phút này, thần sắc hắn lạnh nhạt, đứng ở một bên.
Cơ Hà nhịn không được lớn tiếng lên án:
"Hoàng huynh, Lang Nghiệp bọn chúng khinh người quá đáng! Đây là sứ quán Đại Tiếp ta, gã muốn tới thì tới, muốn bắt người thì bắt chắc?"
"Ai nói gã muốn bắt người thì bắt?" Thanh âm Cơ Dận kiên định, "Chuyện này, là ta đồng ý."
"Cái gì?"
"Gã chẳng qua là muốn mời toàn bộ sứ quán Đại Tiếp chúng ta tới Hoàng cung của gã ngồi một chút... Vậy tốt thôi, chúng ta liền đến ngồi một chút..."
"Hoàng huynh?!"
Cơ Hà thực sự kinh ngạc:
"Khuất nhục như thế..."
"Chỉ là đi làm khách mà thôi. Cơ Hà, tuân theo khẩu dụ của ta."
Cơ Hà tức giận đến đỏ mắt. Nhưng đối mặt với Hoàng huynh hắn kính trọng nhất, hắn vẫn bất đắc dĩ dừng tay.
"Đưa Duệ Thân Vương về."
Nhiễm Dật lên tiếng, binh sĩ Lang Nghiệp bên cạnh không dám thất lễ, vây quanh muốn trói tay chân Cơ Hà lại. Cơ Hà trừng mắt, một cước đạp bọn họ ngã lăn trên mặt đất.
"Ta chống mắt lên xem kẻ nào dám?"
Binh sĩ Lang Nghiệp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều nhìn về phía Hoàng đế Bệ hạ của bọn họ.
Chỉ tiếc là, giờ phút này, đôi mắt Nhiễm Dật chỉ lo nhìn chằm chằm Cơ Dận, căn bản không rảnh phản ứng lại với những binh lính này. Nhìn thấy Hoàng đế Bệ hạ cắn chặt hàm răng, không biết đang vui hay giận, các binh sĩ lại không dám lắm miệng, chỉ sợ rước họa vào thân. Cơ Hà nghênh ngang đứng lên, bọn họ cũng không dám lại đến tự làm mất mặt.
Cơ Dận đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Phó Diễm cùng thái giám đứng bên cạnh hắn, không chút dấu vết.
Thời điểm Phó Diễm bàn bạc điều kiện với Cơ Hà, Cơ Dận cũng ở một bên, cho nên cũng nghe đến sự tình mặt nạ da người. Nhưng hắn bất động thanh sắc, cuối cùng dời ánh mắt quay lại phía Nhiễm Dật, lại không chút đề phòng đối diện với ánh mắt của gã.
Trong mắt Nhiễm Dật giống như có một thứ tình cảm bạo liệt đang thiêu đốt hừng hực. Nhưng trong mắt Cơ Dận lại chỉ có một mảnh thinh lặng hư vô. Cuối cùng, Cơ Dận chỉ khẽ cười một tiếng, nói:
"Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Cơ Dận đã lên tiếng, Nhiễm Dật cũng không trì hoãn nữa. Gã vung tay lên:
"Đưa bọn chúng hồi cung hết cho ta!"
Không đến một lát, người trong sứ quán Đại Tiếp cùng với thị vệ từ phủ Tướng quân đi theo Kỷ Ninh đến lúc trước đều xếp thành một hàng nối đuôi nhau mà ra. Mặc dù bọn họ không mang theo xiềng chân còng tay, nhưng binh khí tùy thân đều phải giao nộp, bên người lại có ngự lâm quân Lang Nghiệp trông giữ nghiêm mật... Người sáng suốt đều biết, thực ra bọn họ chẳng khác nào tù phạm.
Dân chúng Lang Nghiệp tụ lại ven đường, tò mò quan sát một màn này. Không ít người còn chỉ trỏ, châu đầu kề tai cười cợt bọn họ. Cơ Hà tức đến nghẹn, cơ hồ muốn cắt nát cả hàm răng.
"Duệ Thân Vương, bên này."
Không biết từ lúc nào, "thái giám" mặt trắng không râu kia đã tới bên cạnh hắn. Nhưng Cơ Hà còn mải sinh khí, căn bản không chú ý tới gã. Thời điểm hắn lên xe ngựa, vừa vặn nghe được tiếng hi hi ha ha truyền đến từ trong đám người, hắn càng nén giận, quay đầu rống lên một câu:
"Kẻ nào dám cười? Chán sống rồi... Có phải không?"
Một tiếng rống này thật sự dọa bách tính mất mật, lập tức không còn động tĩnh nào nữa. Chẳng ngờ, Cơ Hà vừa quay đầu lại, đúng lúc bước hụt, suýt chút nữa rơi từ trên xe ngựa xuống... Lần này, âm thanh sư tử hống đầy uy hϊếp chẳng còn nữa, dân chúng ôm bụng cười lăn cười lóc, thanh âm còn lớn hơn khi nãy.
"Duệ Thân Vương, ngươi cẩn thận chút!"
"Thái giám" kia vội vã đưa tay đỡ lấy hắn, miệng còn lẩm bẩm:
"Nếu còn đạp hụt, không chừng ngã gãy xương chân đó. Duệ Thân Vương, ngươi cẩn thận dưới chân một chút."
"Cút ngay cho ta!"
Người ta có ý tốt, nhưng Cơ Hà đang nổi nóng, nghe được lời này lại càng là lửa giận không có chỗ phát tiết, dùng sức đẩy người kia ra. "Thái giám nọ đại khái không dự liệu được hắn sẽ dùng khí lực lớn như vậy, lập tức ngã phịch xuống đất.
"Á! Ngươi đẩy ta?"
Cơ Hà căn bản không để ý tới tiếng chất vấn của người kia, tự mình lên xe, ngồi xuống một bên. Đi theo hắn lên xe là mấy tên binh lính Lang Nghiệp võ trang đầy đủ, cuối cùng lại là vị "thái giám" mặt trắng không râu kia... Trên người gã còn mang theo bụi đất khi té ngã ban này, thần sắc rất không cam lòng. Gã hung hăng trừng Cơ Hà, ngồi xuống phía đối diện.
Lúc này Cơ Hà mới kịp phản ứng, người mình vừa mới đẩy ngã là gã.
... "Thái giám" này, thật sự là A Nhan giả trang sao?
Cơ Hà rất muốn thăm dò một chút. Nhưng trên xe ngựa có đấy mấy tên binh lính Lang Nghiệp võ trang đầy đủ, lại như gặp phải đại địch chằm chằm nhìn hắn. Cơ Hà thầm mắng một tiếng, "Các ngươi lên cùng làm cái gì? Chật chỗ! Tất cả cút xuống!"
Những binh lính Lang Nghiệp không nhúc nhích, "thái giám" kia lại đứng dậy liền muốn đi ra khỏi xe. Cơ Hà vội vã vươn tay:
"Ta nói bọn chúng mà, đâu có nói ngươi."
"Thái giám" kia lại hất tay lên, trực tiếp đánh văng tay hắn ra. Trong lòng Cơ Hà không khỏi kêu thầm:
... Đây là... Tức giận rồi?
... Cũng phải, khi nãy gã đến dìu ta, ta chẳng những không nhận tình, còn đẩy gã ngã. Tức giận cũng là chuyện thường tình. Chỉ là nói đến... Sao lại cứ có cảm giác A Nhan nhỏ nhen hẳn đi vậy nhỉ? Nếu là ngày thường, y sẽ tuyệt không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận.
"Khụ khụ..." Hắn tằng hắng một cái, coi như bắn tín hiệu. "Thái giám" kia quả nhiên quay đầu lại, nhưng lại trợn mắt lên với hắn.
... Quả nhiên là tức giận rồi! Từ bao giờ mà A Nhan lại nhỏ nhen vậy trời? Cái này nếu là thần y nhỏ nhà mình còn thấy bình thường... Nhưng mà A Nhan thì chắc chắn không thể nào. Chẳng lẽ lại bị tên khốn khϊếp Kỷ Ninh kia chiều hư ư?
Nhưng Cơ Hà vẫn biết khi nãy là mình không đúng. Chỉ là giờ phút này, muốn biểu hiện thiện ý quá mức, sợ rằng nhóm thị vệ kia sẽ đem lòng sinh nghi. Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới một trò thường xuyên chơi thời niên thiếu... Thần ngữ.
*Thần ngữ: "Thần" là môi, "thần ngữ" đại khái là một dạng khẩu ngữ.
Không lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng truyền đạt tin tức. Mặc dù chỉ có thể truyền được nội dung có hạn, nhưng thời niên thiếu bọn họ đều rất nghiêm túc, đặc biệt là Cơ Hà... Bởi vì những thiếu niên quý tộc này xen lẫn cùng một chỗ, ngoại trừ ham chơi, vẫn phải học chút trị quốc kinh lược. Cơ Hà lại chẳng phải loại có thể ngồi yên ngoan ngoãn một chỗ gì cho cam, chẳng thèm ôn bài tử tế, cũng may còn có Bạch Thanh Nhan dùng thần ngữ truyền đáp án cho hắn. Bằng không, không trả lời được câu hỏi của tiên sinh, bị trách phạt là chuyện nhỏ, mất mặt lại là chuyện lớn đó.
Nhớ tới đây, Cơ Hà lại tằng hắng một cái. Quả nhiên, vị đối diện kia lại giương mắt lên nhìn hắn. Bờ môi Cơ Hà khẽ động... "Khi nãy là ta sai. Trong lòng ta kìm nén đến phát hoảng, không phải cố ý bắt ngươi trút giận. Xin lỗi ngươi, được không?"
Người phía đối diện sững sờ, tựa như không ngờ tới hắn thế mà lại xin lỗi. Nháy mắt mấy cái, "thái giám" kia chần chờ gật nhẹ đầu. Môi gã khẽ mở, cũng dùng thần ngữ đáp:
"Không có việc gì."
... Quả nhiên gã có thể xem hiểu! Nhất định là A Nhan nguyên chất trăm phần trăm!
Lòng tin của Cơ Hà càng tăng, tiếp tục dùng thần ngữ nói:
"Là Phó Diễm tìm được các ngươi? Có phải hắn đổi mặt nạ da người cho ngươi không?"
Thần tình của người phía đối diện lại càng tỏ ra khó hiểu. Cơ Hà không chờ gã phản ứng đã nhanh chóng hỏi tiếp:
"A Nhan, Thanh Vũ đâu? Ngươi thay đổi y phục thành thái giám, còn hắn đi đâu rồi?"
Lúc này, "thái giám" kia rốt cuộc mới lộ ra thần tình bừng tỉnh đại ngộ. Gã nhãn châu xoay động, bờ môi khẽ mấp máy:
"Hắn... Hắn đã ẩn nấp rồi. Hắn không đi theo chúng ta, sau này cũng sẽ tự rời đi. Cho nên ngươi không cần phải đi tìm hắn, tìm cũng không thấy đâu."
"Ẩn nấp rồi? Ở đâu? Ta thấy hắn không ở trong ám thất, gian phòng nào ta cũng đã tìm qua, đều không thấy bóng dáng hắn."
"Hắn đã ẩn kỹ, đương nhiên không hy vọng bị ngươi tìm được. Hiện tại người Lang Nghiệp và Đại Tiếp đều đã rời đi, hắn nhất định sẽ lẩn trốn. Lại nói, ngươi cũng không cần quản hắn, cứ để hắn muốn đi đâu thì đi."
"Đùa cái gì vậy!" Cơ Hà lập tức trở nên khẩn trương, "Ám tiêu của Lang Nghiệp bên ngoài sứ quán sẽ không thể triệt tiêu nhanh như vậy, hắn sẽ bị phát hiện! Hiện tại thế cục này quá nguy hiểm, sao hắn lại hồ nháo như thế?"
"Trong lòng hắn, bên ngoài nguy hiểm cũng chẳng nguy hiểm bằng ở bên cạnh ngươi. Ngươi không cần quản hắn, để hắn đi thôi. Ta nhìn hắn tuyệt không muốn tiếp tục ở bên cạnh ngươi."
Cơ Hà cau mày, hoài nghi nhìn "thái giám":
"A Nhan, hẳn là hắn đã nói gì đó với ngươi?"
"Hắn... Tóm lại là hắn muốn rời khỏi ngươi, tâm ý rất kiên định. Cho nên ngươi tuyệt đối không nên lại bức bách hắn. Mà ngươi là Hoàng tử, chẳng phải sau này ngươi còn phải nạp phi? Sao cứ nhất định phải trêu đùa hắn? Dứt khoát từ biệt, đối với cả hai ngươi đều là chuyện tốt."
"A Nhan, có phải ngươi đã nghe Kỷ Ninh nói gì không?"
"... Kỷ Ninh nói cái gì?"
Cơ Hà phản ứng có phần thái quá, khiến người đối diện có chút ngoài dự định. Gã dừng một lát, hỏi:
"Kỷ Ninh nói cái gì, không phải là ngươi nói với hắn* sao?"
Cơ Hà ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu:
"Không đúng, mặc dù ta quả thực nói với Kỷ Ninh những chuyện này chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng là buổi chiều ta mới nói... Khi đó các ngươi đều ở trong ám thất, làm sao nhanh như vậy đã truyền đến tai hắn*? Mà nơi chúng ta nói chuyện cách chỗ các ngươi rất xa, cũng không có khả năng nghe được..."
*"Hắn" ở mấy câu này đều chỉ Lộc Minh Sơn, mình ghi rõ kẻo có bạn nhầm thành chỉ Kỷ Ninh ;;.;;
"Gặp dịp thì chơi?"
Sắc mặt "thái giám" lập tức thay đổi:
"Ngươi quả nhiên là thứ con rùa ngu ngốc thay lòng đổi dạ! Ta... Đường đệ Bạch Thanh Vũ của ta không dây dưa gì với ngươi thật là quá chính xác! Về sau ngươi đừng mơ gặp lại hắn, càng đừng hòng lại quấy rối hắn! Ngươi... Ngươi..."
Gã tức giận đến bờ môi cũng phát run, Cơ Hà rất phí sức mới nhận biết được thần ngữ của gã đang nói cái gì. Hắn vội vàng giải thích:
"A Nhan, không phải như vậy... Ta chỉ định kíƈɦ ŧɦíƈɦ Kỷ Ninh. Ta gần đây cũng không có dự định tuyển Vương phi gì đó mà! Những lời này, ngươi tuyệt đối đừng nói với Thanh Vũ! Bằng không lần sau ta muốn lừa hắn về Đại Tiếp, chẳng biết lại phải phí bao nhiêu sức lực. Có được không?"
"Gần đây không có, về sau có không? Lừa hắn về Đại Tiếp... Người không cần phí lực, hắn sẽ không trở về cùng ngươi!"
Cơ Hà càng nói, người đối diện lại như càng tức giận. Cuối cùng, gã dứt khoát trực tiếp kêu dừng xe, đi thẳng, tựa như không muốn ở cạnh Cơ Hà lấy một phút.