Chương 85. Châm ngòi ly gián
Trong ám thất, Lộc Minh Sơn thò đầu ra nghe lén động tĩnh bên ngoài. Có vẻ như thanh âm Cơ Hà truyền tới:
"Các ngươi muốn lục soát, cũng có thể! Nhưng cẩn thận đừng có đụng hỏng đồ của lão tử, dù là giẫm nát mất một ngọn cỏ nhỏ trong sứ quán thôi lão tử cũng tháo chân các ngươi ra gán nợ nghe chưa!"
"Sao rồi?"
Bạch Thanh Nhan khá lo lắng. Bởi vì mới dịch dung được một nửa, y không thể không nằm trên giường, chẳng dám loạn động. Lộc Minh Sơn vừa mới trở lại bên cạnh, y liền vội vã hỏi cậu:
"Đệ nghe ngóng lâu như vậy, đã nghe rõ rồi chứ? Người đến bên ngoài là ai?"
"Là một vị đại quan Lang Nghiệp, ta nghe Kỷ Ninh gọi hắn là Phó Đại nhân."
"Phó Diễm sao? Hắn tới làm gì?"
"Bọn chúng có vẻ như đến để điều tra huynh. Thế nhưng đường huynh, huynh mới đến đây có một lát, bọn chúng đã xơ múi được tin tức từ đâu ra chứ?"
"Kẻ nào? Biết được chuyện này, ngoại trừ huynh đệ Cơ thị bọn họ, huynh, ta và Kỷ Ninh, cũng chẳng còn mấy..."
"Bây giờ nói cái này cũng vô dụng. Vẫn là ngẫm lại xem nên làm cái gì... Ám thất này cũng không bền chắc. Đệ còn bao lâu nữa mới hoàn tất dịch dung cho ta?"
"Cũng khoảng một canh giờ..." Lộc Minh Sơn khẽ cắn môi, "Ta sẽ tận lực nhanh tay. Cơ Hà cũng biết chúng ta đang làm gì, hy vọng bọn họ ở bên ngoài có thể kéo dài thêm chút thời gian!"
Bên trong viện lạc*.
*Viện lạc: 院落 Sân rộng của ngôi nhà lớn.
"Phó Đại nhân, nơi này chung quy cũng chẳng phải địa bàn Lang Nghiệp, chúng ta vẫn không nên quá mức lỗ mãng." Kỷ Ninh thu liễm nộ khí, dùng giọng điệu thương lượng nói với Phó Diễm, "Không bằng ngươi đi theo ta, lần lượt kiểm tra từng địa phương một vòng... Miễn chọc giận tới Đại Tiếp, làm trễ nải chính sự mượn lương thực của Bệ hạ."
Phó Diễm đi theo bước chân Kỷ Ninh, ung dung dạo một vòng quanh toàn bộ sứ quán. Những thị vệ kia, Phó Diễm quả thật một kẻ cũng không mang theo.
"Ta biết y ở đây."
Đến một chốn hẻo lánh, Phó Diễm đột ngột mở miệng. Hắn liếc nhìn Kỷ Ninh:
"Trong lòng hai vị chắc hẳn cũng minh bạch ta đang nói cái gì."
Kỷ Ninh cười một tiếng, vững vàng dừng bước. Giờ phút này hắn cũng chẳng cần lại ngụy trang làm gì. Hắn quay đầu đánh giá trên dưới Phó Diễm một lần:
"Xem ra Phó Đại nhân biết rất nhiều chuyện, không hổ danh uyên bác hiểu sâu biết rộng."
"Không dám nhận. Chẳng qua là người ta để tâm, sự tình ta để ý, trong lòng ta sẽ luôn luôn rõ ràng tung tích."
Ngữ khí Kỷ Ninh mang theo uy hϊếp:
"Không tới thời gian một chén trà, ta cũng có thể chém đứt cổ họng ngươi, mà Phó Đại nhân ngươi đến cơ hội kêu cứu cũng chẳng có... Điểm này, không biết Phó Đại nhân "uyên bác hiểu sâu biết rộng" có minh bạch hay chăng?"
"Thế nào, chân tướng phơi bày rồi? Khi nãy Kỷ Tướng quân gọi ta đi cùng với ngươi, chính là vì muốn gϊếŧ người diệt khẩu đi?"
"Phải thì sao? Đã biết rõ ràng mà còn dám đi theo ta, xem ra là đã có tính toán trước rồi?"
"Kỷ Tướng quân, ngươi muốn gϊếŧ ta, vậy đã hỏi qua ý kiến Duệ Thân Vương chưa?"
Cơ Hà lúc đầu ở một bên xem náo nhiệt. Đột nhiên bị điểm tên, hắn nhướng một bên lông mày, cười một tiếng.
"Nếu hắn gọn gàng chém đứt yết hầu ngươi, không vẩy máu khắp nơi, ta thật ra cũng chẳng ngại gì đâu."
"Hóa ra Duệ Thân Vương không tiếc gϊếŧ chết ta để bảo toàn tính mệnh Thái tử Ngọc Dao. Người ta nói Duệ Thân Vương tương giao cùng Thái tử Ngọc Dao từ thuở nhỏ, tình cảm rất sâu nặng, xem ra lời cũng không ngoa."
Cơ Hà "Hửm" một tiếng.
"Những thứ ngươi biết quả thật không ít. Vậy mà còn dám đơn độc đến đây? Làm sao, chán sống hay gì?"
"Ta một mình đi cùng các ngươi, cũng đồng dạng là vì bảo toàn tính mệnh của y."
"Ngươi thật đúng là tự đề cao bản thân. Chỉ là có Bản vương ở đây, còn chưa tới phiên ngươi. Kỷ Ninh, sao ngươi còn chưa động thủ?"
"Ta động thủ lúc nào không mượn ngươi xen vào!"
Kỷ Ninh rống lên tức giận, nhưng vẫn ngừng bước lại. Phó Diễm cũng dừng lại. Bởi vì hắn không thể không dừng... Cương đao sáng loáng đã gác trên cổ hắn.
"Kỷ Đại nhân quả nhiên muốn gϊếŧ người diệt khẩu?"
"Ngươi đã biết rồi thì bớt nói nhảm đi."
Phó Diễm nhìn Cơ Hà một chút. Tuy là người thứ ba có mặt nhưng hắn thật giống như không hề bị lay chuyển, ôm cánh tay đứng một bên xem kịch.
"Lại không biết ngươi gϊếŧ người diệt khẩu là vì cứu y... Hay vẫn là cứu chính mình? Ngươi lợi dụng Bạch Thanh Nhan, liên lụy toàn bộ sứ đoàn Đại Tiếp, cũng chỉ vì mạng sống của một mình ngươi! Nực cười cho Duệ Thân Vương và Bạch Thanh Nhan, hiện tại vẫn chưa hay biết gì! Ngươi muốn gϊếŧ ta cũng chẳng qua là sợ ta vạch trần dụng tâm hiểm ác của ngươi!"
"Nói năng bậy bạ!"
Kỷ Ninh quát, cương đao trong tay đã vung lên... Hắn căn bản không định nói nhiều, chỉ muốn giơ tay chém xuống một đao chém chết người này.
Nhưng chẳng ngờ, keng một tiếng, đao của hắn bị chặn đứng! Một thanh trường đao khác cùng đao của hắn hình thành thế kỷ giác*, tràng diện giằng co giữa không trung.
*Kỷ giác: Góc nhọn, góc hình cái kéo.
"Cơ Hà! Ngươi muốn làm gì! Đây là thù riêng giữa ta và hắn, không liên quan tới thân phận Thanh Nhan. Hắn đã biết quá nhiều... Nếu không diệt trừ hắn, hậu hoạn vô tận!"
Cơ Hà lại bất vi sở động. Hắn mặt không đổi sắc nói:
"Ngươi để hắn nói rõ ràng ra đã."
"Có cái gì hay mà nói! Hắn bắt Bạch Thanh Nhan, lợi dụng Bạch Thanh Nhan, cũng chẳng qua là vì muốn đạp ngã ta! Về sau phát hiện sự tình bại lộ, Thanh Nhan cùng ta tháo gỡ hiểu lầm, tên này liền đứng về phía Hoàng đế, thay gã lùng bắt Thanh Nhan! Nếu để Bạch Thanh Nhan rơi vào trong tay hắn, chỉ sợ liền bị hắn đưa đến Hoàng cung tranh thủ vinh hoa phú quý!"
"Kỷ Tướng quân nói như thế, chẳng hay có dám nói cho Duệ Thân Vương biết cái ngươi gọi là 'cưỡng ép' là Bạch Thanh Nhan tình nguyện đi theo ta, cái gọi là 'lợi dụng' càng là chúng ta cùng làm? Bạch Thanh Nhan ở phủ thượng của ta một tháng có thừa, sau lại ở trang viên của ta, đều là tự y đi vào... Ngược lại hai lần rời khỏi nhà của ta, lại là bị Kỷ Tướng quân ngươi trói đi! Đến cùng là ai lợi dụng y, cưỡng ép y?"
Phó Diễm một bên nói, một bên lùi về phía sau, tránh khỏi khu vực binh khí đụng chạm của hai người kia. Hắn khí định thần nhàn, chậm rãi nói:
"Mà nguyên nhân chúng ta hợp tác là cái gì? Là vì gϊếŧ chết Kỷ Ninh ngươi! Bạch Thanh Nhan hai lần ám sát ngươi, vấn đề này ngươi có nói cho Duệ Thân Vương sao? Y nếu không tin tưởng ta, không cực kỳ hận ngươi, lại chọn hợp tác cùng ta đoạt mạng ngươi sao? Mà y hận ngươi tận xương tủy, bây giờ lại lựa chọn hợp tác với ngươi... Duệ Thân Vương, chính ngươi nghĩ mà xem, có phải trong đó còn điều khuất tất?"
"Cơ Hà! Ngươi không thể nghe hắn tiện miệng nói bậy! Chân tướng như thế nào, ngươi đi hỏi Bạch Thanh Nhan, hỏi một chút liền biết! Hiện tại nhất định phải để ta gϊếŧ hắn!"
"Chân tướng tự ta sẽ hỏi." Thanh âm Cơ Hà càng băng lãnh, "Nhưng hắn, ta tạm thời không thể gϊếŧ."
"Chẳng lẽ ngươi tin hắn nói bậy sao?"
"Có phải nói bậy hay không, ta hỏi một chút liền biết." Cơ Hà thu cương đao kia vào vỏ, "Phó Diễm, ngươi tốt nhất đừng có đùa bỡn ta. Kỷ Ninh, ngươi cũng vậy... Ngươi đến chính sảnh chờ ta, ta hỏi chân tướng rõ ràng rồi sẽ đi tìm ngươi."
"Ngươi muốn đẩy ta ra?"
"Nếu ngươi khăng khăng muốn đi cùng, cũng có thể. Nhưng đừng nghĩ lấy cớ thừa cơ gϊếŧ hắn. Bằng không, ta chỉ coi là ngươi chột dạ, tuyệt sẽ không lưu lại tính mệnh của ngươi."
"Cơ Hà!"
Kỷ Ninh cơ hồ muốn nổi điên. Hắn sớm biết thành kiến của Cơ Hà đối với mình rất sâu, nhưng không ngờ tới, tại thời khắc đối địch quan trọng, Cơ Hà vậy mà tình nguyện tin địch cũng không thèm tin hắn!
"Được, ngươi muốn nói chuyện cùng hắn, ngươi cứ việc! Nhưng ngươi quyết không thể giao Bạch Thanh Nhan vào tay hắn, càng không thể để hắn tùy ý kéo dài thời gian! Nếu Bệ hạ đến, gặp mặt hắn, chúng ta liền càng thêm bị động! Trước đó nhất thiết phải gϊếŧ chết hắn... Nếu ngươi không muốn gánh chịu hậu quả, vậy một mực đẩy lên đầu ta! Kỷ Ninh ta không sợ chết!"
Nói xong, hắn quay người sải bước mà đi, không để ý chút nào đến ý vị thâm trường trong ánh mắt của Cơ Hà phía sau lưng.
Trong phòng khách chính, Cơ Hà và Phó Diễm ngồi đối diện nhau. Phó Diễm dò xét toàn bộ gian phòng một phen không để lại dấu vết, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân Cơ Dận mặc y phục thị vệ.
"Vị thị vệ này, hẳn là thân tín của Duệ Thân Vương?"
"Nếu không phải tâm phúc, cũng không dám để hắn ở lại đây."
"Chỉ là nhìn qua, hắn mặt mày tuấn lãng, ngược lại cùng với Duệ Thân Vương giống nhau đến mấy phần."
... Phó Diễm này, ánh mắt lại nhạy cảm như vậy!
Trong lòng Cơ Hà tăng thêm mấy phần cảnh giác, trên mặt lại chỉ cười một tiếng:
"Phó Đại nhân nói cũng quá vô nghĩa rồi... Nếu không phải có quan hệ thân thích tôn thất tử đệ cùng Cơ thị ta, sao có thể yên tâm thu làm tâm phúc."
"... Ra vậy."
"Làm sao, hẳn là Lang Nghiệp các ngươi không có quy củ như thế? Vị ngồi xổm trên nóc nhà ngoài cửa kia, không phải thân thích của gia tộc các ngươi?"
Nghe câu này, Phó Diễm rốt cuộc thu hồi bộ dáng thủ thành trước ngực.
"Hóa ra Duệ Thân Vương đã phát hiện."
"Hừ, ta còn thực sự cho rằng lá gan ngươi đủ lớn, dám dùng mạng ra đánh cược. Hiện tại xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Nói một chút xem, ngươi trăm phương ngàn kế, đến cùng là muốn làm gì?"
"Ta muốn Bạch Thanh Nhan."
Cơ Hà cười lạnh một tiếng, chén trà trong tay trực tiếp giội lên mặt Phó Diễm.
"Nằm mơ à? Lão tử giúp ngươi thanh tỉnh lại một chút."
Phó Diễm thậm chí còn không lau đi nước trà trên mặt. Hắn nhẹ giọng nói:
"Duệ Thân Vương. Ta và y từng có một đoạn duyên phận, trên người y đến bây giờ vẫn còn có tín vật của ta. Ta không định trắng trợn đẩy y vào Hoàng cung. Ta muốn giấu y đi, đây cũng là một cơ hội."
"Ta thật sự không rõ, Phó Đại nhân, ngươi hôm nay đại diện Hoàng đế các ngươi tới đây. Ngươi giận dữ mắng mỏ Kỷ Ninh phản quốc. Nhưng bây giờ việc ngươi muốn làm so với hắn lại càng giống tên tội đồ phản quốc hơn. Ngươi đến cùng là muốn cái gì?"
"Ta muốn Bạch Thanh Nhan sống sót."
"Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?"
"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà tin Kỷ Ninh?"
"Ai nói lão tử tin Kỷ Ninh?" Cơ Hà liếm môi, "Lão tử chỉ tin chính mình."
"Duệ Thân Vương, nếu ngươi chỉ tin mình, vì sao ngươi lại muốn để Kỷ Ninh ở lại nơi này? Ngươi có biết, hạ nhân trong phủ hắn chính là thủ phạm tiết lộ thân phận Bạch Thanh Nhan. Thiết kỵ Lang Nghiệp dưới tay hắn ý đồ mưu phản bị Bệ hạ phát giác, hắn đã cùng đường mạt lộ nên mới nhất định phải bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng chạy đến Đại Tiếp cùng Bạch Thanh Nhan... Nếu không phải ngươi muốn hắn tiếp đãi sứ đoàn, hắn đại khái đã chết trong thiên lao! Mà hắn căn bản lại chưa từng chung tình với Bạch Thanh Nhan. Người hắn yêu, thật ra là Nhiễm Quận Vương giờ phút này bị Bệ hạ cầm tù trong Hoàng cung! Nếu không đem toàn bộ ánh mắt tập trung lên người ngươi và Bạch Thanh Nhan, hắn làm sao có thể đưa Nhiễm Quận Vương cao chạy xa bay?"
"Ngươi nói cái gì!"
Cơ Hà một tay túm chặt cổ áo Phó Diễm, chất vấn:
"Ngươi nói chắc như đinh đóng cột, vậy có chứng cứ không? Những lời này ngươi nghe được từ đâu!"
"Ta đã dám nói..." Phó Diễm dời cánh tay của Cơ Hà từ tay mình ra, "Tất nhiên là có chứng cứ."
Trên mặt y, lần nữa lại hiện lên nụ cười nắm hết tất thảy trong lòng bàn tay.