[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 81: Kỷ Tướng Quân, Ngươi Có Sợ Đau Không?




Chương 81. Kỷ Tướng quân, ngươi có sợ đau không?

Kỷ Ninh một đường đi thẳng tới sứ quán. Hắn đi rất nhanh, Bạch Thanh Nhan biết, hắn đang sợ lưu lại trên đường càng lâu sẽ càng phức tạp.

Hắn là vì bảo hộ y.

Thậm chí phái hai thị vệ kia đi điều tra, cũng chẳng qua là mượn cớ. Bởi vì chỉ có đuổi bọn họ đi, hắn mới có thể thuận thế gọi Bạch Thanh Nhan theo sát sau lưng... Như vậy, nếu lại xảy ra biến cố, Kỷ Ninh mới có khả năng kịp thời bảo vệ y.

Bạch Thanh Nhan đi theo sau Kỷ Ninh. Y vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng người kia... Máu trên đầu vai Kỷ Ninh vẫn chảy ròng ròng, chiếm cứ toàn bộ ánh mắt y. Dù nói là chỉ bị thương ngoài da, nhưng nhìn bộ dáng máu chảy ồ ạt kia, đại khái vết thương cũng rất sâu.

Đầu mũi tên còn lưu trong da thịt, Kỷ Ninh lại đi nhanh như vậy, nhất định là rất đau.


Nhưng hắn vẫn không dừng lại, càng không băng bó qua loa lấy một chút.

Vừa rồi thời điểm gặp chuyện, một câu không đầu không đuôi "Đừng hành động thiếu suy nghĩ" kia của Kỷ Ninh... Người ngoài có lẽ sẽ coi là mệnh lệnh đối với thị vệ, chỉ có Bạch Thanh Nhan biết, đây là lời cảnh cáo dành cho y... Chỉ vì muốn nhắc nhở y tuyệt đối không ra tay cứu trợ, không được lộ ra sơ hở trước mặt địch nhân trong tối.

Cũng vì nhiều lời nhắc nhở một câu, Kỷ Ninh mất đi thời cơ tránh thoát tốt nhất. Nỗi thống khổ bị mũi tên găm vào cơ thể này, Kỷ Ninh vì Bạch Thanh Nhan y mà chịu.

Nguyên bản, máu chảy xuống đầu vai Kỷ Ninh chỉ nhiễm thấu một mảng y phục. Nhưng trong mắt Bạch Thanh Nhan, máu dường như ngày một loang ra... Vũng máu tựa hồ lan rộng khắp trên lưng Kỷ Ninh kia, là máu chảy xuống thời điểm Kỷ Ninh ở trong thiên lao Ngọc Dao, chịu cực hình tàn khốc. Lại tràn tới eo, là máu chảy xuống thời điểm ở sau núi Ngọc Dao, vì bảo vệ y mà gϊếŧ chết đội thám báo, trọng thương.


Những năm này, Kỷ Ninh tổn thương y rất nhiều, nhưng cũng bảo vệ y rất nhiều...

"Tới rồi!"

Một tiếng hô vang dội này đánh gãy dòng suy nghĩ của Bạch Thanh Nhan. Kỷ Ninh ở trước mặt y đã nhảy từ trên ngựa xuống. Thị vệ tiến đến thông báo, rất nhanh, huynh đệ Cơ thị liền ra đón tiếp.

"Kỷ Tướng quân, ngươi thật đúng là khách quý đến chậm. So với thời giờ đã định, chậm đến gần một canh giờ. Ta còn tưởng rằng... Vai ngươi sao vậy?"

Cơ Hà lải nhải trách móc, tiến lên phía trước. Lúc này hắn mới nhìn rõ vết thương trên vai Kỷ Ninh, trong nháy mắt sắc mặt đại biến. Lời phàn nàn khi nãy của hắn nửa thật nửa giả, đại khái một canh giờ này cũng có chút nơm nớp, lo rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường. Mà Kỷ Ninh bị thương, sợ là càng khẳng định dự cảm không tốt của hắn.


"Chuyện gì xảy ra?"

"Không biết kẻ nào phóng ám tiễn, ta không may trúng tên. Ta đã phái người đi tra, đến lúc bắt được tên tặc tử này sẽ trực tiếp giao cho Cửu môn Đề đốc Ty... Dám loạn động đao thương bên trong Vương đô, thật là không có Vương pháp! Đến lúc đó nhất định phải tống hết bọn chúng vào đại lao!"

Kỷ Ninh hời hợt đẩy sự tình mình bị thương thành vấn đề trị an của Vương đô. Cơ Hà biết bên ngoài sứ quán này người đến kẻ đi, hoàn toàn không tiện nói đến chuyện này. Hắn cười cười rồi ngậm miệng. Chẳng qua đôi mắt kia không hề nhàn rỗi, đánh giá những người sau lưng Kỷ Ninh mấy lần, cuối cùng dừng lại trên thân Bạch Thanh Nhan, liếc mắt đưa tình.

Bạch Thanh Nhan mới gật đầu, chưa kịp mở miệng đã nghe "soạt" một tiếng...

Một kiện áo choàng đen thẫm đột nhiên bay tới, đem cả người y che phủ bên trong. Áo choàng kia nhuốm máu, còn mang theo thân nhiệt của Kỷ Ninh.
"Giữ y phục cho ta!" Kỷ Ninh lớn tiếng dặn dò, "Theo sát, chớ cùng người không đứng đắn nói chuyện!"

Bạch Thanh Nhan nhất thời câm nín. Cũng thật kỳ quái... Chuyện Kỷ Ninh phản cảm Cơ Hà y có thể lý giải. Dù sao năm đó Cơ Hà chẳng những bắt hắn, lại còn động chân động tay. Thế nhưng hắn biết mình và Cơ Hà là bằng hữu nhiều năm, làm sao ngay cả nói chuyện cũng phản đối như thế?

Bạch Thanh Nhan kéo áo choàng từ trên đầu mình xuống, ôm ở trong tay. Lúc này, Kỷ Ninh và Cơ Hà đã chào hỏi xong, song song đi vào trong sứ quán. Bạch Thanh Nhan yên lặng đi theo phía sau, một đường đến chính sảnh.

"Đưa thủ hạ của Kỷ Tướng quân đi nghỉ ngơi, để lại một người hầu hạ là được."

Cơ Hà đảo mắt qua hàng thị vệ, nheo mắt với Bạch Thanh Nhan, cười một tiếng:

"Mi thanh mục tú, ta nhìn ngươi liền thích. Vậy thì ngươi lưu lại đi."
Bạch Thanh Nhan rất có ý thức quay đầu nhìn Kỷ Ninh một chút. Chẳng biết tại sao, y cảm thấy sắc mặt Kỷ Ninh có chút phát xanh.

Kỷ Ninh bên này đuổi sạch sẽ đám thị vệ đem theo, một bên khác, hạ nhân trong sứ quán cũng đều bị Cơ Hà xua đi. Bấy giờ, Cơ Hà mới thay đổi bộ dáng biếng nhác, cấp tốc nhảy dựng lên, đóng kỹ tất cả các cửa sổ.

Giờ phút này, trong phòng chỉ có ba người bọn họ.

"Đây là xảy ra chuyện gì? Phủ Tướng quân cách nơi này chẳng bao xa, cũng là thành nội Vương đô... Kẻ nào làm? Là Hoàng đế Lang Nghiệp sao?"

"Ta đoán là thủ hạ của gã. Nhưng chỉ có một ám tiễn, không có động tác tiếp theo, sợ là còn mưu đồ gì khác."

Kỷ Ninh gỡ vạt áo trên vai, nhìn vết thương một chút:

"Lại là mũi tên móc câu, cũng may, đầu mũi tên không bôi độc. Bằng không quả thật có chút phiền phức."
"Nếu có bôi độc thì phải xử lý ngay tại chỗ, chưa biết chừng còn dẫn thêm tai họa gì đến."

Cơ Hà rút từ bên hông ra một thanh đao nhỏ. Kỷ Ninh nhận lấy, hơ lưỡi đao bên trên ánh nến, định rạch mở da thịt.

Bạch Thanh Nhan lập tức đè tay hắn lại:

"Ngươi định làm gì? Mũi tên móc câu, ngươi định tự mình xử lý sao? Thanh Vũ ở đâu? Cơ Hà, gọi hắn đến!"

Cơ Hà nheo mắt. Hắn ý vị thâm trường đánh giá hai người trước mặt. Chẳng qua hai người kia lần này chẳng thèm chú ý tới hắn. Kỷ Ninh trở tay nắm lấy tay Bạch Thanh Nhan, ôn nhu nói:

"Chỉ là một thanh ám tiễn. Tự ta xử lý là được rồi."

"Nếu ngươi có thể tự mình xử lý, khi nãy trên đường vì sao không rút ra!"

Bạch Thanh Nhan cúi đầu, hai tay cẩn trọng nâng cánh tay Kỷ Ninh lên quan sát cẩn thận. Lông mày y càng cau chặt, lại không chú ý tới, ánh mắt Cơ Hà ở bên cạnh mỗi lúc một kỳ quái.
... Chỉ là bị thương ngoài da thôi mà, đến mức đó sao?

Cơ Hà không khỏi phỉ nhổ trong bụng. Rốt cuộc nhịn không nổi, hắn tằng hắng một cái:

"Khụ khụ, ta nói nè A Nhan. Ngươi nhìn chằm chằm như thế thì mũi tên kia cũng sẽ không tự chạy ra đâu. Dùng đao nhỏ xoẹt một cái, vung tay chém xuống, thế là xong."

Chẳng ngờ, Bạch Thanh Nhan nghe thanh âm của hắn, ngẩng đầu lên, đầy mặt ngạc nhiên. Bộ dạng này thật giống như vô cùng kỳ quái rằng vì sao hắn vẫn còn lởn vởn ở đây?

"Ta bảo ngươi đi tìm Thanh Vũ, sao ngươi còn chưa đi?"

"Sao lại thất thần? Không phải Thanh Vũ ở trong sứ quán của các ngươi sao?"

"Hắn ở đây. Thế nhưng A Nhan à, thật sự phải làm đến mức này sao? Ba người chúng ta có kẻ nào không phải lãnh binh nhiều năm, xông pha trận mạc? Ai nha, đột nhiên lại biến thành đại tiểu thư trong khuê phòng! Một mũi tên nho nhỏ bằng bàn tay, chậc chậc... Được rồi được rồi, ngươi đừng trừng ta! Ta đã biết, ta đi ngay nè!"
Cơ Hà còn lẩm bẩm trong miệng. Chỉ là nói gì thì nói, hắn vẫn thật sự đi tìm Lộc Minh Sơn. Nhưng hắn nói xong lời kia, liền để hai người kia đơn độc ở lại nơi này, khiến cho bầu không khí trong gian phòng cũng lập tức trở nên lúng túng.

Bạch Thanh Nhan lúc này mới ý thức được mình thất thố. Thần sắc của y không được tự nhiên, hai tay vẫn nâng cánh tay Kỷ Ninh, thả không được, không thả cũng không xong.

Kỷ Ninh ở một bên, lại cứ cố tình muốn thêm mắm dặm muối:

"Ngươi căng thẳng vì ta sao?"

"Lo lắng cho ta?"

"Thật ra ta không có việc gì. Đầu mũi tên này không tính là sâu, dùng đao nhỏ vạch một hình chữ thập, lấy đầu mũi tên ra là không sao rồi... Ngươi nhìn xem, thật sự là không sâu, bằng không vì sao ta vẫn có thể cử động tự nhiên như thế này? Thanh Nhan, ngươi không cần lo lắng."
"Ta biết, đây chỉ là vết thương da thịt. Có gì phải lo lắng?" Thần tình trên mặt Bạch Thanh Nhan càng thêm quẫn bách, lại cường ngạnh giải thích, "Ta chỉ cảm thấy lấn cấn. Ngươi lại vì ta mà thụ thương, ta đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm, chăm sóc vết thương của ngươi cho tốt..."

"... Cả cơ thể ta đều vì ngươi mà sống."

Kỷ Ninh đột nhiên chen lời, thế nhưng lời nói ra lại không rõ ràng. Chỉ là ngữ khí hắn quá đỗi mãnh liệt, ánh mắt cũng như phát ra ánh sáng khiến Bạch Thanh Nhan không khỏi chấn động. Nhưng y cường ngạnh ép xuống, cúi đầu giả bộ không có nghe được.

"Ta nói là, cả cơ thể ta đều vì ngươi mà sống." Kỷ Ninh xích lại gần y, ghé vào tai y nhẹ nhàng nói, "Tim đập vì ngươi, hơi thở cũng vì ngươi... Ta sống đều vì ngươi, chuyện này còn nghiêm trọng hơn thụ thương rất nhiều. Thanh Nhan, ngươi cũng hẳn là nên gánh vác trách nhiệm, giữ ta ở lại bên cạnh ngươi."
Lời nói hết, bầu không khí bên trong gian phòng lâm vào trầm mặc ám muội. Bạch Thanh Nhan không biết mình có nên đẩy hắn ra, hay nên nói cái gì... Cũng may, Lộc Minh Sơn và Cơ Hà cuối cùng cũng đã tới.

"Kỷ Tướng quân, nghe nói ngươi bị thương?"

Lộc Minh Sơn bước vào. Cơ Hà đi theo sau cậu, cà lơ phất phơ đeo trên lưng giỏ thuốc mới.

"Lúc ra cửa bị người ám toán." Kỷ Ninh đáp, "Cũng không nặng, bị trúng một tiễn."

"Ta xem xét một chút." Lộc Minh Sơn gạt Bạch Thanh Nhan ra, quan sát cánh tay Kỷ Ninh.

"Cũng may không quá sâu, vạch một hình chữ thập, rút đầu mũi tên ra là được rồi. Chỉ là trong tay ta không có thuốc tê, phải chờ thêm một lúc... Kỷ Tướng quân, ngươi có chịu được đau không?"

"Khi nào đệ mới ngao* được thuốc tê?"

*Ngao: Rang, sắc, nấu, ninh, cô đặc. Từ của y học cổ.
"Cũng chẳng phải nương môn*, cần thuốc tê làm gì?"

*Nương môn: "Nương" là "nàng", từ chỉ chung phụ nữ; "Môn" dùng để chỉ số nhiều. Đại ý là đàn bà con gái.

Bạch Thanh Nhan và Cơ Hà khác miệng đồng thanh. Lông mày Cơ Hà lập tức nhướng lên, có phần tinh quái nhìn Bạch Thanh Nhan. Mà lông mày Bạch Thanh Nhan cau lại. Hai người cùng chuyển hướng tới Kỷ Ninh. Kỷ Ninh thì ngược lại, thần sắc vô cùng thản nhiên.

"Ta không sợ đau. Làm phiền Lộc thần y rồi."

"Kỷ Ninh, ngươi không cần phải cậy mạnh. Ta đã từng thấy Thanh Vũ ngao thuốc tê rồi, nửa canh giờ là được."

"Không có việc gì, Thanh Nhan... Nếu ngươi lo lắng cho ta, vậy thì ở lại với ta."

"Ta..."

Bạch Thanh Nhan do dự một chút, Cơ Hà đã bứt tốc mở miệng trước:

"A Nhan của chúng ta còn lâu mới ở cùng ngươi, chúng ta còn phải đi thương lượng chuyện đứng đắn!"
Nói xong, hắn nắm lấy bả vai Bạch Thanh Nhan, nửa ôm nửa đẩy lôi kéo Bạch Thanh Nhan sang một bên khác.

Sắc mặt Kỷ Ninh lập tức trầm xuống. Hắn ngậm miệng, hung tợn nhìn về phía Cơ Hà... Cơ Hà vậy mà không cam lòng chịu yếu thế, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn về phía hắn. Bầu không khí giữa hai người lập tức giương cung bạt kiếm.

"Làm sao, Duệ Thân Vương muốn xen vào việc nhà chúng ta?"

"Liêm sỉ còn có chút xíu à! A Nhan là khách quý của Đại Tiếp ta, ngươi chẳng qua chỉ là quan viên tiếp đãi* của Lang Nghiệp, ít thấy người sang bắt quàng làm họ đi, ai 'việc nhà' cùng ngươi?"

*Quan viên tiếp đãi: Đại ý là Kỷ Ninh hiện tại chỉ đảm nhiệm việc tiếp đãi sứ đoàn Đại Tiếp.

"Hẳn là Duệ Thân Vương nhất định phải dùng đến bạo lực?"

"Ta cười xỉu! Lão tử thống soái mấy chục vạn đại quân Đại Tiếp, chẳng lẽ lại phải sợ ngươi?"
Mắt thấy hai người chuẩn bị thật sự muốn động thủ, đột nhiên từ một bên truyền đến tiếng quát lớn:

"Các ngươi là đại phu hay ta là đại phu? Muốn đi đường quyền thì cút ra ngoài, đừng lởn vởn chướng mắt ở chỗ ta!"

Lộc Minh Sơn lên tiếng, khí thế của Cơ Hà lập thức tụt xuống còn một đoạn. Nhưng hắn không cam tâm, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:

"Nhưng đây rõ ràng là sứ quán Đại Tiếp của ta mà..."

Lộc Minh Sơn lại quay đầu trợn mắt lườm hắn một cái. Cơ Hà mắt đảo như xào rau, nín bặt.

________________

Đoản siêu ngắn by Bọt

Tổng giám đốc sói và thư ký thỏ Angora =)))

Thiếu niên du côn Lộc Minh Sơn túm lấy cổ áo sơ mi của tổng giám đốc Kỷ Ninh dộng vào tường, quát:

"Tôi đồng ý cho anh qua lại với anh trai tôi không phải để gia đình anh chèn ép anh ấy. Thế mà dám đập 5 tỷ trước mặt anh tôi, muốn anh tôi chia tay với anh, để anh đường đường chính chính qua lại với thiên kim tập đoàn Phó thị? Anh tôi chỉ đáng giá 5 tỷ thôi ấy hả?"
Kỷ Ninh vừa mới ra khỏi phòng tiệc giữa các lãnh đạo cấp cao của công ty để vào nhà vệ sinh tỉnh rượu, đầy mặt một vẻ ngơ ngơ ngác ngác:

"Cái gì 5 tỷ? Thanh Nhan làm sao cơ?"

"Còn làm sao nữa?!" - Lộc Minh Sơn quát ầm lên, thiếu điều muốn ấn đầu Kỷ Ninh vào bồn rửa mặt - "Vì anh mà cả tối hôm qua anh ấy ở quán bar uống rượu."

"Cái gì? Thanh Nhan uống rượu? Còn ở quán bar?" - Kỷ Ninh trợn tròn mắt. Phải biết, Bạch Thanh Nhan là nhân viên ngoan hiền có tiếng, chưa ai thấy cậu quá chén bao giờ, thậm chí Kỷ Ninh còn nghi ngờ người như Bạch Thanh Nhan có khi chẳng biết bar sàn là cái gì.

"Anh ấy uống đến say mèm, khóc đến không biết trời đất gì nữa." - Lộc Minh Sơn nghiến răng kèn kẹt. Chỉ nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua là cậu lại muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tên giám đốc ngu si tứ chi phát triển này ngay lập tức.
"Đồ ngốc này, có chuyện gì cũng chỉ cố chịu đựng một mình." - Kỷ Ninh cảm thán một câu, trong lòng trào lên một cỗ chua xót. Anh nhắm mắt, cố nén đau lòng hỏi Lộc Minh Sơn - "Vậy ai đưa em ấy về?"

"Còn ai đưa về nữa!" - Lộc Minh Sơn lại gào tướng lên - "Khóc xong một trận, tự bắt xe bus về nhà khóc tiếp chứ sao!"

"..."