Chương 46. Kỷ Ninh không nghĩ tới, chuyện cho tới bây giờ, Bạch Thanh Nhan vẫn còn nghĩ đến việc cứu mình.
Kỷ Ninh nhìn quanh hai phía. Thấy không có người chú ý, nhanh chóng đem tờ giấy kia giẫm dưới chân, sau đó ngồi xuống ngay tại chỗ. Hắn giả bộ ngứa ngáy, vuốt vuốt cổ chân, cấp tốc nắm chặt tờ giấy kia bên trong lòng bàn tay.
Qua một hồi lâu, hắn giả bộ như buồn ngủ, nằm đối diện với vách tường, âm thầm mở tờ giấy ra.
Chẳng ngờ lại thấy chữ viết của Bạch Thanh Nhan.
"Cơ Hà huynh."
Mới nhìn câu mở đầu, Kỷ Ninh đột ngột siết chặt tờ giấy.
"Chó má!"
Oán hận mắng một câu, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần... Đây rõ ràng là tin tức mà Bạch Thanh Nhan dùng diều hâu đưa tin mang đến cho Cơ Hà! Bên trong sẽ là cái gì đây? Bạch Thanh Nhan muốn đi? Hai người đã định tốt biện pháp? Mà Cơ Hà lại biết mình chính là Kỷ Ninh, để lại thứ này chỉ vì muốn chọc tức mình? Hay là trong đó Bạch Thanh Nhan giãi bày hận ý đối với mình, Cơ Hà muốn để cho mình tận mắt chứng kiến?
Hắn dùng ngón tay từng chút một lau đi bụi đất và dấu giày phía trên. Sau đó mở ra, hít một hơi thật sâu...
Mặc kệ bên trong viết cái gì, đều tuyệt không thể vứt bỏ, càng không thể khiến nó hư hao.
Bởi vì nếu như Bạch Thanh Nhan thật sự rời đi... Có lẽ cả quãng đời sau này, thứ hắn có thể dùng để tưởng niệm Bạch Thanh Nhan, cũng chỉ có tờ giấy mang theo chữ viết của người đó này mà thôi.
Kỷ Ninh làm đủ loại công tác tư tưởng mới dám mở tở giấy ra. Phía trên chỉ viết một đoạn không dài.
"Cơ Hà huynh,
Kỷ Ninh thân hãm âm mưu, mất tích đã một ngày có thừa. Nghe nói huynh sắp tiến vào Vương đô Lang Nghiệp, lại khuyên nhủ ngu đệ mau chóng bỏ trốn, ngu đệ trong lòng cảm niệm ý tốt, nhưng không thể nghe theo. Lợi hại trong lời nói của huynh, ngu đệ đã sớm cân nhắc trong lòng. Cũng biết rõ lúc này phải nên đục nước béo cò, sớm ngày thoát thân, cùng huynh đến Đại Tiếp. Chỉ là ngu đệ thực sự không thể vứt bỏ Kỷ Ninh... Cũng không để ý hắn từng đối xử với ta ra sao, đó là việc của hắn. Ngu đệ đối xử với hắn thế nào, lại là ở ngu đệ.
Kỷ Ninh xem xong, sửng sốt. Hắn những tưởng Bạch Thanh Nhan hận hắn tận xương, chứ không nghĩ rằng Bạch Thanh Nhan chẳng những phát giác hắn mất tích, lại còn đang nghĩ biện pháp cứu hắn.
Thậm chí, còn mạo hiểm cậy nhờ sứ giả Đại Tiếp để bọn họ nghĩ biện pháp đưa ra yêu cầu muốn Hoàng đế lang Nghiệp cho gặp mình. Nếu như Hoàng đế không muốn lập tức công bố sự tình bắt giam mình, liền không thể không để mình gặp mặt bọn họ.
Chỉ là, suy nghĩ của Bạch Thanh Nhan cũng vẫn quá đơn giản. Y chỉ nghĩ là mình bị Hoàng đế giam lỏng trong cung, còn chưa bị vạch trần, cho nên Hoàng đế sẽ có điểm cố kỵ. Nhưng không biết mình đã sớm bị giam vào đại lao, Hoàng đế sao có thể lại để cho mình có cơ hội ra bên ngoài nói bậy?
Nhưng mình không cha không mẹ, không vợ không con... Ngoại trừ Bạch Thanh Nhan, mình đâu còn cái gì có thể uy hϊếp? Kế sách này, chỉ sợ là không thể thực hiện được.
Nhưng vậy cũng chẳng sao. Biết Bạch Thanh Nhan còn tồn tại mấy phần tâm ý đối với mình, Kỷ Ninh cảm thấy có chết cũng không hối tiếc.
Bên trong Hoàng cung Lang Nghiệp, bày biện một quốc yến thịnh soạn phong phú. Hoàng đế Lang Nghiệp Nhiễm Dật vẫn như trước đây, nghiêng người dựa vào long ỷ*, tay nâng một chén rượu, đôi mắt như chim ưng đánh giá các vị khách.
*Long ỷ: Ghế dựa của vua
Mà Vương gia Đại Tiếp kiêm Binh mã Đại Nguyên soái Cơ Hà cũng nghiêng người, nâng một chén rượu. Hắn nâng chén hướng Nhiễm Dật thăm hỏi, thần sắc vẫn vô lại như vậy, không có một chút khẩn trương trịnh trọng.
Ngược lại vị thị vệ đứng phía sau hắn ánh mắt trấn định, thần thái tự nhiên, lộ ra một nét phong độ nghiêm nghị.
Mọi người có nhớ ở chương 52 quyển 1, Nhiễm Trần nhắc đến "Binh mã Đại Nguyên soái" dọa Lộc Minh Sơn sợ mất mật hông, chính là vị này ha ha ha