Cơ Dận đã ngồi trong Tẩm điện của Nhiễm Dật ba ngày.
Nói là Tẩm điện, giờ phút này chỉ còn là tường đổ ngói nát... Toàn bộ tế đàn đều sụp, nơi trước đó là mật thất bây giờ lún thành hầm mộ đầy đá vụn. Bên trên nền đất tản mát ít hình cụ năm xưa, nhiễm sắc máu lâu ngày đã trở nên đen kịt, chỉ nên trốn ở mật thất âm u dưới lòng đất. Giờ phút này đột nhiên phơi trần ra trước thiên hạ, khiến người ta nhìn thấy đều cảm giác tim đập chân run.
Bởi vậy Nhiễm Trần mới một mực không cho người đến dọn dẹp đi. Dù sao từng thứ đồ vật trong này, truyền ra ngoài đều sẽ cất lên một hồi sóng to gió lớn.
Hình cụ âm trầm, vết máu kinh hoàng. Nhưng Cơ Dận không quan tâm những thứ này.
Mấy ngày nay, quanh quẩn không ngớt trong đầu hắn là nụ cười cuối cùng kia của Nhiễm Dật.
Ngày đó, Bạch Thanh Nhan đột nhiên xuất hiện, lực chiến không địch lại, trở thành tù binh. Rất nhanh, y bị đưa lên tế đàn, thành tế phẩm trọng yếu nhất.
Cơ Dận khi đó đã là nỏ mạnh hết đà. Trong đầu hắn mê man, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lồng ngực bị đè nén đến thắt chặt, dường như chỉ thêm một giây thôi đã không thể nào chịu nổi.
Nhưng Nhiễm Dật bắt đầu tế tự, tinh lực một lần nữa không ngừng chảy vào thân thể hắn. Còn có một số cảm giác không nói rõ, hắn cảm thấy mình tựa hồ càng tráng kiện hơn, thậm chí có thể phi thiên độn địa*... Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác. Nhưng đại khái, chính là điểm ích lợi mà Ngọc Dao công pháp chảy vào thân thể.
Hắn đột nhiên minh bạch, tại sao lại có nhiều người chấp nhất không ngừng truy cầu loại tà pháp này đến thế. Đúng vậy, quá đỗi đơn giản, lại có thể cường thân kiện thể, thậm chí duyên niên ích thọ... Ai lại không muốn đạt được những hiệu quả thần kỳ này?
Nhưng sự tình rất nhanh chuyển biến bất thường. Bạch Thanh Nhan đột nhiên phát lực, công pháp nguyên bản chảy vào trong cơ thể hai người lại liên tục chảy ra không ngừng!
Bạch Thanh Nhan lấy mình làm mồi nhử, đem tính mệnh cả ba người đều hiến cho tế đàn... Không, người y vốn muốn tiêu diệt chỉ là Nhiễm Dật, mình chỉ là âm sai dương sai, bị dính líu vào mà thôi!
Kỷ Ninh đột nhiên xâm nhập, đem hết thảy đều đẩy về hướng không thể vãn hồi. Một cây chủy thủ đâm vào tế đàn đang vận chuyển kia, sức mạnh mênh mông không chốn chứa đựng, gần như mất khống chế! Cuối cùng, toàn bộ tế đàn đều sụp đổ!
Đợi đến khi hắn trở lại tìm kiếm bóng dáng một người khác giữa nơi bụi mù tràn ngập, tế đàn đã hoàn toàn sụp đổ. Một cửa lớn duy nhất đã bị đá vụn to lớn chặn lại, không ai có thể đi vào cứu bọn họ.
... Xem ra, cũng không ai có thể sống sót ra ngoài.
"Nhiễm Dật?"
Cơ Dận liên tục ho khan, hắn vừa chịu đựng bụi bặm vây chung quanh cùng mùi máu tươi gay mũi, vừa xoay người tìm kiếm Nhiễm Dật. Gọi vài tiếng, mới nghe được một thanh âm trầm thấp.
"Ta đây."
Thanh âm kia gần trong gang tấc. Mà lại thập phần tỉnh táo thanh tỉnh. Tựa hồ không hề có tiếng trả lời, chỉ là bởi vì hắn mường tượng ra mà thôi.
"Nhiễm Dật, ngươi sao rồi?"
"Rất tốt."
... Rất tốt? Còn ở trong tình cảnh như vậy, đối mặt với cảnh ngộ này, như thế nào mới được coi là "rất tốt"?
"Nói như vậy, ngươi không có bị thương?"
Nhiễm Dật trầm mặc trong chớp mắt, không có trả lời. Một lát sau, gã nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi thì sao?"
"Ta không sao. Khi nãy không bị đá vụn nện phải." Cơ Dận quay đầu nhìn thoáng qua Cơ Hà, "Hoàng đệ ta còn chưa tỉnh, nhưng nó cũng không bị thương."
"Có ngươi che chở, hắn sao có thể bị thương?"
Cơ Dận ngừng lại. Hắn đột nhiên nhớ đến, khi nãy mình đẩy Nhiễm Dật ra mới đuổi tới bên người Cơ Hà.
"Cái kia... Nhiễm Dật, những người khác đã thoát ra. Hiện tại chỉ còn ba người chúng ta."
"Được hai Hoàng thất Đại Tiếp các ngươi chôn cùng, ta ngược lại chết cũng rất có ý nghĩa."
"Ngươi nói cái gì!" Cơ Dận có chút nổi nóng, "Chẳng lẽ Lang Nghiệp các ngươi xây dựng mật thất trong Hoàng cung, không hề lưu lại cửa sau? Giờ phút này tình huống nguy cấp, nơi này lúc nào cũng có thể sụp đổ. Ngươi lại nói những lời ấy là có ý gì?"
"Ha." Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng, "Nếu ta nói cho ngươi, nơi này quả thật không có mật thất gì. Ngươi sẽ còn ân cần lại gần nói chuyện cùng ta như thế này không?"
Chẳng biết vì sao, Cơ Dận cảm thấy trong lòng có chút uất nghẹn. Hắn thật sự ngồi dưới mặt đất, không rên một tiếng, hoàn toàn không để ý tới Nhiễm Dật.
Giờ phút này, bụi mù xem như đã dần dần lắng xuống, nhưng vẫn hết sức ngột ngạt. Nhất là không có chút gió thông, Cơ Dận nhắm mắt ngồi xuống, cũng dần toát một thân mồ hôi.
Loại hoàn cảnh này, chỉ sợ không đợi được chết đói mà đã chết vì ngạt. Không khí quá bức bối, khiến người ta không thở nổi. Nếu tim phổi yếu, chỉ sợ chẳng được bao lâu đã ngạt chết.
Tâm niệm Cơ Dận chuyển tới đây, đột nhiên mở mắt.
Bệnh tim của Nhiễm Dật nặng như vậy, loại tình cảnh này, gã làm sao chịu được?
Từ lúc ấy cho đến hiện tại cũng đã qua nửa canh giờ. Gã lại một điểm động tĩnh cũng không có, cũng chẳng hề cử động lấy một chút?
"Nhiễm Dật!"
Có lẽ bởi vì nơi này quá mức đè nén, cũng quá mức khô ráo. Âm thanh từ cổ họng Cơ Dận phát ra cũng khàn khàn phá âm. Nhưng hắn không quản được nhiều đến thế, cơ hồ là tứ chi chạm đất bổ nhào tới nơi Nhiễm Dật vừa lên tiếng. Chung quanh một mảnh đen kịt, hắn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể dùng tay sờ so@ng tìm kiếm Đế Vương Lang Nghiệp.
"Ngươi sao rồi?"
Ngón tay lần mò giữa đất cát thô ráp và đá vụn, không biết thứ gì đã cào nát lòng bàn tay. Đột nhiên, những ngón tay lạnh như băng chộp lấy tay hắn:
"Ta chưa có chết."
Cơ Dận bấy giờ mới phát giác, tại nơi tăm tối oi bức này, mình lại đổ mồ hôi lạnh cả người. Mà giờ khắc này, khí lực quanh người hắn cũng bay biến sạch. Hắn nằm xuống bên trên đá vụn đất cát. Cả người đau đớn. Nhưng bởi hắn quá mệt mỏi, cũng chẳng để ý nhiều.
"Cơ Dận. Năm đó nếu như ta không phải..."
Nhiễm Dật đột nhiên mở miệng. Cơ Dận vô thức "Ừm" một tiếng, đợi nghe gã nói tiếp.
Nhưng Nhiễm Dật lại đổi chủ đề.
"Hành cung có hồ nước kia của ngươi, bây giờ còn không?"
"Còn. Nơi đó mát mẻ nhất, mùa hè ta đều ở đó."
"Cùng phi tử của ngươi?"
"Ta sẽ không dẫn các nàng qua. Vốn là bởi nóng mới đến, để chính mình thanh tĩnh chút."
"Viện lạc kia vẫn còn chứ?"
"Thị vệ trưởng của ta một lần thay ta xuất chinh, bị thương. Ta đem viện lạc kia tặng cho hắn."
"... Vậy sao."
Nhiễm Dật trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:
"Đại Tiếp các ngươi địa linh nhân kiệt, so với Lang Nghiệp hoang vu cằn cỗi chúng ta rất khác biệt. Nơi này khắp nơi đều là núi non hoang nguyên, dù cho có chút bình nguyên, cũng chẳng có sông ngòi. Sau này, ta thường nhớ tới khoảng thời gian đó, những chuyện mắt thấy tai nghe ở Đại Tiếp... Cùng người quen biết ở nơi đó."
"Người nơi đó?" Cơ Dận bật cười thành tiếng, "Ngươi ở bên ấy mười mấy ngày, gần như không hề công khai lộ diện. Ngoại trừ ta, ngươi còn quen biết ai?"
Nhiễm Dật lại một lần nữa trầm mặc. Một lát sau, gã bắt lấy tay Cơ Dận, thả vào lòng bàn tay hắn một vật. Vật kia tựa như một mảnh giấy cuộn lại, nhưng rất có trọng lượng. Loại giấy này đều được dùng để Hoàng thất ban bố ý chỉ, xúc cảm thập phần đặc biệt.
"Ngươi giúp ta đem cái này cho Hoàng đệ ta."
"Đây là cái gì?"
"Sau khi ta chết, để nó kế thừa Hoàng vị Lang Nghiệp."
"Cái gì?" Cơ Dận thập phần chấn kinh, "Sự việc liên quan đến vận mệnh đất nước này, ngươi lại giao cho một Hoàng đế dị quốc thay ngươi truyền lại? Ngươi... Nhiễm Dật, ngươi đừng làm ra vẻ sẽ chết trong cô độc, nếu ngươi không thể sống sót ra ngoài, ta cũng không thể. Nếu chúng ta được cứu, ngươi cần gì nhờ đến ta truyền lại?"
"Ngươi không hiểu, Cơ Dận."
Nhiễm Dật bật cười, lại đột nhiên bị thứ gì chặn lại, ho đến tê tâm liệt phế. Tiếng ho khan kia đều không mang theo thanh âm, tựa như không thở nổi, từng tiếng từng tiếng không nghe rõ. Cơ Dận vội vàng lần theo tìm tới bên người gã, giúp gã vuốt dọc sống lưng, thuận khí.
Nhưng cơn ho này lại như không ngăn nổi. Cơ Dận có thể sờ thấy trước ngực sau lưng Nhiễm Dật đều ẩm ướt.
Phía sau lưng tất nhiên ẩm ướt nhớp nháp. Ho thành dạng này, kìm nén đến khó chịu, sao có thể không toát mồ hôi lạnh?
Nhưng trước ngực... Theo từng tiếng từng tiếng ho khan, rơi xuống tay Cơ Dận, dinh dính nặng nề, xuôi theo y phục chảy xuống... Là cái gì?
Cơ Dận căn bản không cần hỏi. Mới tới gần, một cỗ mùi máu tanh liền xông vào mũi.
"Nhiễm Dật! Ngươi đến cùng là thế nào? Chẳng lẽ vừa rồi kẹt..."
Gã bị kẹt bên trong, đá vụn đập trúng? Khi đó mình đẩy gã ra... Nếu không phải là mình, gã có phải sẽ chẳng vội vàng không kịp chuẩn bị, càng sẽ không bởi vậy mà thụ thương?
"Không phải... Khụ khụ... Kẹt..." Cơn ho của Nhiễm Dật hơi dừng lại chút, vẫn thở đến kịch liệt, "Ngươi nên nhớ kỹ lời ta nói với ngươi... Tế đàn này, có phản phệ."
"Đúng là ngươi đã nói." Trong lòng Cơ Dận hiện lên dự cảm bất tường, "Nhưng khi nãy chúng ta cũng không phải là không cử hành tế tự... Trên người ta không có cảm giác suy yếu, Nhiễm Dật, phản phệ này không tạo thành ảnh hưởng với ta! Ngươi... Ngươi tại sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Cũng không phải không ảnh hưởng tới ngươi. Chỉ là, trước khi tế đàn sụp đổ, ngươi cũng ít nhiều hấp thụ được chút công lực của Bạch Thanh Nhan. Cuối cùng mặc dù trả lại không ít, nhưng vẫn lưu lại một chút. Tế tự này chỉ là 'suýt thành công', một điểm phản phệ của nó đối với ngươi trước đó đã bị chút công lực ấy triệt tiêu."
"Vậy còn ngươi? Không phải ngươi cũng sẽ triệt tiêu sao... Ngươi cũng sẽ không có việc gì, đúng không, Nhiễm Dật!"
"Ta không giống. Cơ Dận, ta đã từng nói với ngươi, ta cần phải nhờ vào lần này để kéo dài tính mạng. Không thể tùy tiện phát động, nếu đã phát động, cũng chỉ có thể thành công."
"Ngươi... Ý của ngươi là, ngươi lần này... Không chịu đựng được nữa?"
Thực sự kỳ quái. Trước đó nghe Nhiễm Dật nói qua về việc này, Cơ Dận vẫn hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của gã. Nhưng luôn có chút cảm giác không chân thật, tựa như trò chơi bày mưu tính kế hắn quen thuộc nhất, tính mệnh người bên cạnh này hoàn toàn có thể coi như thẻ đánh bạc, bày trên cán cân tính toán.
Nhưng giờ phút này, đầy tay hắn là máu tươi, bên tai hắn là tiếng thở d*c đứt quãng, hấp hối. Cơ Dận đột nhiên toàn thân phát run, nói cái gì cũng không nguyện ý tin tưởng chuyện này.
Nhiễm Dật... Sắp chết?
"Sao phải giả bộ kinh ngạc như vậy?" Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng, "Không phải ngươi đã sớm biết sao?"
Thanh âm Nhiễm Dật ngày một thấp. Gã tựa như không còn khí lực, toàn bộ trọng lượng thân thể đều đặt trên người Cơ Dận. Cơ Dận chuyển gã đến trước ngực mình, để gã dựa vào lòng mình.
Cơ Dận có thể cảm nhận được, người này quả thật gầy đến trơ cả xương. Toàn thân trên dưới cũng chẳng được bao nhiêu thịt, nghiêng đầu dựa trên bả vai mình, hô hấp đứt quãng, nhả lên gương mặt mình.
"Cơ Dận."
"Hửm?"
"Kỳ thật ngươi nguyên bản cũng dự định đẩy ta vào chỗ chết đi."
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Bằng không, vì sao ngươi lại muốn đưa thiếu niên Hoàng tộc Ngọc Dao kia đến trên tế đàn của ta?"
"Ngươi biết rất rõ, trên người hắn không có Ngọc Dao công pháp."
Thanh âm này rất nhẹ, lại tựa như một tiếng sét kinh động nổ vang trong đầu Cơ Dận. Hắn trong nháy mắt như thể mồ hôi đầm đìa, ngay cả Nhiễm Dật trong ngực hắn cũng cảm nhận được thân thể hắn cứng ngắc.
Nhiễm Dật nhẹ giọng nở nụ cười.
"Ngươi thật sự cho rằng ta hoàn toàn không biết gì về Hoàng thất Ngọc Dao sao? Kể cả thời niên thiếu, Thái tử một nước xa xôi hẻo lánh là ta không gia nhập được vào nhóm các người. Cầm tàn thiên công pháp từng ấy năm, ta tuyệt sẽ không đi tìm hiểu sao?"