[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 123: Dư âm 1.




Một ngày này với Cơ Hà, quả là kinh tâm động phách.

Mới sáng sớm, hắn vẫn còn là khách quý của đế quốc Lang Nghiệp, Duệ Thân Vương Đại Tiếp người người kính sợ. Đến giờ Ngọ, lại đột nhiên bị Hoàng đế Lang Nghiệp dẫn một đám người đến dò xét sứ quán, bản thân cũng trở thành tù nhân. Sau đó, cùng Kỷ Ninh trở thành minh hữu lâm thời, dự định cứu A Nhan trở về, lại phát hiện thái giám vốn nên là A Nhan giả trang kia lại là thần y nhỏ nhà mình?

Đã vậy, còn bị tên Nhiễm Dật biếи ŧɦái kia sống sờ sờ móc vào da thịt kéo rách mặt nạ!

... Nhưng những chuyện này đều không khiến hắn khϊếp sợ nhất.

Khiến hắn khϊếp sợ nhất chính là, ngay khi Nhiễm Dật lập tức sẽ đem Bạch Thanh Vũ đi tiến hành tà pháp hiến tế ngay trước mắt, hắn ra tay cứu người thì bị người ám toán. Ám toán hắn lại chẳng phải ai khác, mà chính là ca ca ruột của hắn!


Vì sao?

Hắn không biết, càng không muốn rõ ràng. Ngay cả khi hôn mê, chuyện này cũng tựa như một cơn ác mộng, một mực xoay quanh mộng cảnh của hắn.

"Buông hắn ra!"

Cơ Hà đột nhiên mở bừng hai mắt, hô to một tiếng. Trong mộng, thần y nhỏ của hắn bị đặt trên tế đàn, mặt mũi cơ thể đều là máu. Người ấy vươn tay về phía hắn, tựa như đang cầu cứu. Nhưng hắn không cử động nổi, không thể nhúc nhích!

Gương mặt của kẻ cầm đồ đao sau lưng Thanh Vũ hết sức dữ tợn... Là ai? Có phải Nhiễm Dật? Hay vẫn là ca ca của mình?

"Duệ Thân Vương, ngươi tỉnh rồi?"

"Ngươi là ai?"

Cơ Hà nghi ngờ dò xét người một thân áo bào đen trước mặt. Người này hắn không nhận ra, nhưng thân hình lại hết sức quen thuộc. Hắn nhìn thoáng qua, đột nhiên nhớ tới, đây chính là thần tử đội đấu lạp hắc sa đứng bên người Nhiễm Dật trong tế đàn!


"Ngươi là người bên cạnh Hoàng đế Lang Nghiệp!"

"Ta đúng là người bên cạnh Hoàng đế Lang Nghiệp." Người kia trả lời, "Nhưng cũng không hẳn là như ngươi nghĩ. Ta gọi là Long Dã."

"Khoan đã, ta nhớ ra rồi! Tế đàn, ngươi cũng ở đó!" Cơ Hà đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức cả người đổ mồ hôi lạnh. Hắn đột ngột ngồi bật dậy:

"Thanh Vũ ở đâu? Các ngươi làm gì hắn rồi! Thả ta ra, ta phải đi cứu hắn!"

"Duệ Thân Vương, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một lát đã. Lộc thần y bình an vô sự."

"Hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn!"

"Hắn đã đi rồi."

"Cái gì?"

Cơ Hà vừa sợ vừa giận, đẩy Long Dã ra, nhấc chân muốn xuống giường. Nhưng hắn vừa dùng sức, lập tức cảm giác phía sau lưng đau đến thấu tim, nửa điểm khí lực cũng không có. Long Dã lại không biểu tình gì, đưa tay đỡ hắn trở về, thay hắn đắp kín chăn.


"Duệ Thân Vương, sau đầu ngươi trúng một côn, đã hôn mê hơn một ngày. Lộc thần y đã giúp ngươi trị liệu, đảm bảo ngươi bình an vô sự rồi liền cáo từ. Hắn chọn một khoái mã*, hiện tại có lẽ đã ra khỏi biên giới Vương đô, không biết đi nơi nào."

*Khoái mã: Ngựa chạy nhanh.

"Hắn không hề nói mình đi đâu sao?"

"Lộc thần y không nói. Nhưng hắn gửi lại một lời, không hy vọng ngươi đi tìm hắn."

"Chết tiệt!"

Cơ Hà vô thức túm chặt chăn trên người. Thanh Vũ hiện tại đã ra roi thúc ngựa lên đường, cách ta càng lúc càng xa... Nhưng ta lại nằm bất động ở đây, chẳng khác nào một phế vật, không có cách nào đuổi theo đưa hắn trở về!

"Duệ Thân Vương, ta khuyên ngươi đừng kích động quá mức." Tựa như nhìn ra tâm tư của hắn, Long Dã khuyên nhủ, "Nếu không phải hắn thực tình để ý tới ngươi, cũng sẽ không một mực chữa trị cho ngươi. Hắn biết ngươi mặt dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng nhất định phải bình an vô sự, mới yên tâm rời đi."
"Ngươi nói là..."

"Ngay cả vết thương trên mặt hắn, đều là sau khi ngươi không sao rồi, hắn mới lo lắng chữa trị."

"Thật sự?"

Cơ Hà vui mừng trong lòng, lại muốn ngồi dậy. Kết quả chính là lần thứ hai đau đến toát mồ hôi lạnh. Nhưng hắn căn bản chẳng quan tâm, túm lấy tay Long Dã hỏi:

"Vết thương trên mặt hắn có nặng không? Trên người thì sao, có bị tên Nhiễm Dật biến..." Đột nhiên nhớ ra người này là thuộc hạ của Hoàng đế Lang Nghiệp, hắn vội vã nuốt trở về, "... Có bị thương hay không?"

"Hắn chịu kinh hãi không nhẹ. Nhưng sau khi uống mấy bát canh an thần, vẫn bận rộn thay ngươi trị thương, lại có thể tự mình cưỡi ngựa rời đi. Ta thấy chắc cũng không có vấn đề gì."

"Vậy cũng tốt."

Cơ Hà yên tâm. Hắn nghĩ, chỉ cần Thanh Vũ bình an vô sự là được rồi. Chỉ cần cậu không có chuyện gì, cứ để cậu tùy tiện chạy đi... Mặc kệ chạy đến chỗ nào, Cơ Hà hắn nhất định sẽ bắt cậu trở về!
Hạ quyết tâm, Cơ Hà liền nghĩ tới một chuyện gấp gáp khác.

"Huynh trưởng của ta, huynh ấy ở đâu? Huynh ấy thế nào rồi?"

... Tất nhiên, nghi ngờ nhất chính là vì sao huynh trưởng đột nhiên trở mặt, ngay tại thời điểm mấu chốt như vậy tập kích hắn. Nhưng huynh đệ Cơ thị lại không giống Hoàng tộc các nước khác, hai người thật sự là thân mật vô gian đồng tâm hiệp lực, chưa từng nghi kỵ lẫn nhau. Cho nên có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không cho là huynh trưởng sợ hắn ngày sau nảy sinh ý đồ soán vị, cho nên muốn mượn cơ hội loại trừ hắn.

Cũng chính bởi như vậy, Cơ Hà hoàn toàn không thể nghĩ ra lý do gì. Nhưng hắn tin tưởng huynh trưởng mình từ tận đáy lòng, luôn cảm thấy chỉ cần nhìn thấy Cơ Dận bằng xương bằng thịt, nhất định có thể biết chân tướng.

Nhưng Long Dã lại lắc đầu.
"Ngươi nói là, Hoàng đế Đại Tiếp Bệ hạ?"

"Huynh trưởng của ta còn có thể là ai nữa? Huynh ấy ở đâu?"

"Hắn đã rời đi trước. Trước khi đi, để lại cho ngươi một phong thư."

Nói đoạn, Long Dã lấy từ trong ngực áo ra một phong thư đưa cho Cơ Hà. Cơ Hà mở ra xem xét, càng giật nảy mình.

Cơ Dận bảo hắn tạm chấp chính ba tháng, chuyện lớn nhỏ trong triều đều có thể tự quyết định! Mà Cơ Dận lại muốn ra ngoài chu du chư quốc, sau ba tháng mới có thể trở về.

Cơ Dận cho tới bây giờ đều là Hoàng trữ điển hình, Đế Vương mẫu mực, nào có từng tùy hứng làm bậy không để ý triều chính chạy ra ngoài chơi một ngày? Huống chi ròng rã ba tháng! Càng khác thường chính là, hắn ngay cả chuyện mình định đi tới địa phương nào cũng chưa hề nói!

Nếu không phải trên thư thật sự là bút ký của Cơ Dận, Cơ Hà phỏng chừng sẽ có biết bao hoài nghi huynh trưởng đã bị người Lang Nghiệp sát hại, ngụy tạo phong thư này. Nhưng nhìn thấy bút tích quen thuộc, cùng ám hiệu chỉ có Hoàng tộc Đại Tiếp mới biết, Cơ Hà lại không thể không tin.
Chỉ là, nghi hoặc trong lòng hắn lại càng thêm sâu nặng.

Khác với suy đoán của Cơ Hà, Cơ Dận không hề rời khỏi Vương đô Lang Nghiệp. Hắn thậm chí còn không rời khỏi Hoàng cung này.

Mấy ngày nay, hắn đều đợi bên trong tòa Tẩm điện đã sập một nửa kia.

Hắn không nói lời nào, cũng bất động. Hắn đứng bên cạnh long trụ lung lay sắp đổ, phảng phất như một pho tượng.

"Quận vương Điện hạ, đây... Đây chính là Hoàng đế Đại Tiếp."

Thị vệ run rẩy trong lòng, vụиɠ ŧяộʍ tìm tới Nhiễm Trần:

"Chúng ta bỏ mặc Bệ hạ hắn trong Tẩm điện sao? Chỉ sợ khó ăn khó nói."

Nhiễm Trần ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế vuông, mỉm cười. Đôi mắt đào hoa kia lộ ra chút thẫn thờ, lại vô tình mang theo ba phần xuân sắc. Khiến thị vệ ngây cả người, cúi đầu chốc lát, mặt đã đỏ lên.
... Rất lâu không nhìn thấy Nhiễm Quận Vương, lần này cung điện của Bệ hạ đột nhiên gặp tai, hắn lại đột ngột xuất hiện trong cung. Mà không biết vì sao, đôi mắt phong lưu kia mặc dù chưa từng có ý với ai, lại cứ tự hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Ngay cả loại tiểu thị vệ này như cậu, cũng muốn mượn cơ hội bẩm báo công việc mà nói nhiều với hắn thêm mấy câu.

Chỉ là ý tưởng này rất khó toại nguyện. Vị Long Tướng quân bên cạnh hắn kia quá mức tài giỏi, lại như hình với bóng với Nhiễm Quận Vương. Mà chẳng biết tại sao, bọn họ đừng nói thân cận với Nhiễm Quận Vương, ngay cả nhìn về phương hướng ấy mấy lần cũng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo... Giống như bị lang vương chú mục, lạnh như băng!

Chẳng biết vì sao hôm nay Long Tướng quân không ở đây. Cậu mới có thể lấy hết dũng khí, đến nói mấy câu với Nhiễm Quận Vương.
"Không sao."

Thái độ Nhiễm Trần hết sức hòa ái, lại phảng phất mang theo tiếng thở dài. Hắn lắc đầu, đáp:

"Hoàng đế Đại Tiếp nguyện ý lưu lại nơi này, vậy cứ để mặc hắn thôi."

"Vậy... Sự tình tu sửa Tẩm điện..."

"Trước cứ thong thả."

Nhiễm Trần xuất thần một hồi, quay đầu hỏi:

"Long Tướng quân đâu?"

"Ta ở đây."

Lại chẳng ngờ, lời còn chưa dứt, một thanh âm đạm mạc từ phía sau lưng thị vệ truyền đến. Thị vệ chỉ cảm thấy hú hồn, cứng đờ quay đầu lại, bắt gặp ngay một đôi mắt lãnh đạm.

... Lại tới lại tới! Tựa như ngấp nghé muốn nẫng tay trên con mồi của vua sói, nhận được loại ánh mắt cảnh cáo kia! Lại tựa như... Nếu còn không mau cút đi, một giây sau sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh!

Thị vệ vội vàng cáo từ.

Đi được vài bước rồi, vẫn còn nghe được thanh âm có chút lười biếng của Nhiễm Quận Vương truyền đến.
"Dạo gần đây, những thị vệ này chẳng biết tại sao mặc dù vẫn ân cần nhưng đều không muốn nói chuyện cùng ta. Nói thêm vài câu mà cứ như sợ ta sẽ ăn thịt bọn họ vậy, đi nhanh quá chừng."

"Có lẽ là bọn họ nghe phong thanh điều gì, sợ bất kính với người, ngày sau chọc phải phiền phức."

"Như vậy sao? Đến bọn họ cũng biết Hoàng huynh..."

Nhiễm Trần rũ mắt, tựa như trong lòng bùi ngùi không thôi. Đúng lúc này, một cơn gió đảo qua, xuân hàn se lạnh, khiến nhân sinh cũng nhiễm vài phần lạnh lẽo. Long Dã nửa quỳ xuống, cởϊ áσ choàng của mình ra, bọc lấy hai chân không hề nhúc nhích của Nhiễm Trần.

"Long Dã, ngươi nói Hoàng huynh ta thật sự đã chết rồi sao?"

"Thuộc hạ không biết." Thanh âm Long Dã không chút gợn sóng, "Nhưng thuộc hạ nghe nói qua, thời điểm hiến tế của Ngọc Dao công pháp này có thể hấp thu toàn bộ cốt nhục người ta gần như không còn, cuối cùng chỉ để lại chút máu thịt làm hài cốt."
Hai người lặng im một lát. Long Dã cúi đầu, cách lớp áo choàng hôn lên đầu gối Nhiễm Trần. Toàn thân Nhiễm Trần khẽ run một cái, trong nháy mắt sắc mặt nhuốm một tầng ửng đỏ.

"Điện hạ, người sợ sao?"

"Ta tại sao phải sợ..."

"Sợ Bệ hạ còn tại thế, sẽ quay trở về Hoàng cung này?"

"Không..."

Nhiễm Trần lắc đầu.

"Nếu là lúc trước, có lẽ ta thật sự sẽ sợ hãi. Hoàng huynh chỉ cần nhìn ta, ta đã cảm thấy toàn thân rét run, một đêm an giấc cũng cầu không nổi. Chỉ là bây giờ khác rồi. Ta đã có ngươi, còn phải sợ điều gì nữa?"

Long Dã nguyên bản còn đang hôn đầu ngón tay hắn. Nghe được câu này, y đột ngột dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt y càng thêm thăm thẳm.

Tựa như một con sói đầy tính công kích, Long Dã đứng dậy. Từ dưới lên trên hắn giống một bóng râm chậm rãi bao phủ lấy Nhiễm Trần. Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp Nhiễm Trần hỗn loạn, tránh khỏi ánh nhìn của y.
"Điện hạ, đừng tránh."

"Ta..."

"Điện hạ, nhìn ta."

Nhiễm Trần cực kỳ nghe lời, thật sự ngước mắt nhìn y. Sắc mặt hắn lại càng đỏ hơn, tựa như một dải hoa đào kinh diễm.

Tay Long Dã di chuyển trên thân thể hắn, gương mặt hắn cũng càng lúc càng đỏ, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước. Kỳ thật đụng chạm này cũng không thể coi là gì, nhưng đối mặt với người kia, liền khiến hắn khó mà tự kiềm chế.

Nhưng khi bàn tay ấm áp của Long Dã từ bụng hắn dần chuyển qua trên đùi hắn, toàn thân Nhiễm Trần lại cứng đờ. Môi hắn trắng bệch, mấp máy run rẩy, vô thức muốn đẩy Long Dã ra.

"Không được đụng... Chân ta... Ngươi đừng đụng!"

"Quận Vương Điện hạ, là ta!"

Long Dã ôm Nhiễm Trần vào trong ngực. Nhiễm Trần còn đang run rẩy, y đau lòng hôn lên trán Nhiễm Trần, thì thầm bên tai Nhiễm Trần.
"Không phải ai khác, là ta. Ta sẽ không tổn thương người, cũng vĩnh viễn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào lại tổn thương người."

Nhiễm Trần nép trong lòng Long Dã gấp rút thở hổn hển. Hồi lâu, hắn mới hơi vững tâm, nuốt nước mắt khẽ gật đầu.