[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 118: Long Dã Là Tên Phản Đồ?!




Chương 118. Long Dã là tên phản đồ?!

Quỹ tích bay của diều hâu đưa thư đã xác định, Bạch Thanh Nhan cũng không tìm kiếm một cách ngẫu nhiên. Y chậm rãi đi dọc theo lộ tuyến có thể bắt gặp diều hâu đưa tin, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

... Tại một nơi hẻo lánh không quá thu hút, y đột nhiên đứng sững lại. Phía trước không xa, trên mặt đất, có một vật đang nằm... Mũi tên ngắn xuyên ngực, máu chảy ướt đẫm lớp lông vũ, đã kết thành màu nâu đen.

Diều hâu đưa tin vậy mà chết tại nơi này!

Bạch Thanh Nhan vội vàng tiến lên xem xét. Toàn thân Diều hâu cứng ngắc, đã chết hồi lâu. Trên chân còn cột một bức thư, cởi xuống xem xét, chính là huyết thư mà Cơ Hà trước đó cắn ngón tay để viết!

Hóa ra diều hâu không thể bay ra ngoài Hoàng cung, càng đừng nói đến đưa tin! Ngần ấy thời gian bọn họ chờ đợi đều thành công cốc... Viện binh Đại Tiếp căn bản sẽ không đến!


Bạch Thanh Nhan hết sức cẩn thận rút đoản tiễn ra. Đoản tiễn này toàn thân đen bóng, trên cánh tên khắc hai chữ triện*... Vô.

*Chữ triện: Một lối viết của chữ Hán, chung quanh vuông vức như con dấu.

Vô...

Là tên của mũi tên? Hay là tên người bắn tên?

Diều hâu nhận được thư, trong phút chốc sẽ bay lên không trung. Có thể nắm bắt thời gian này một tiễn bắn rơi nó, lại không bị ta và Kỷ Ninh phát hiện...

Người ấy võ công chắc hẳn rất cao.

Diều hâu đưa tin Đại Tiếp truyền thư từ Hoàng cung Lang Nghiệp ra ngoài, chặn được tin tức này nên nhận được công lao lớn đến thế nào? Có thể đem chiến lợi phẩm này ném đi như rác... Người ấy căn bản không thèm để ý công danh lợi lộc trên triều đình!

Không chỉ có công lao! Ngay cả phong thư cũng không tháo ra nhìn qua, nói rõ y đã sớm biết nội dung trong thư là gì! Nếu không phải vốn đã nắm rõ tất cả sự tình trong lòng bàn tay, ai có thể làm được?


Vô... Lấy một chữ "Vô" khắc lên tiễn, người này...

Thân ảnh áo bào đen đấu lạp đen lập tức ùa vào trong tâm trí Bạch Thanh Nhan.

Vô Danh!

Người này chính là Long Dã! Chính là y, từ thời cơ đến thực lực, lại đến sự hiểu rõ tình hình. Ngoại trừ y, còn có thể là ai nữa?

Bạch Thanh Nhan chỉ cảm thấy sau lưng toát một tầng mồ hôi lạnh. Khi nãy y cùng Kỷ Ninh còn đang cảm thấy may mắn vì có Long Dã hết sức giúp đỡ, bọn họ nhất định có thể thuận lợi đào thoát. Nhưng hiện tại, ngay cả Long Dã cũng đổi hướng, trở thành chó săn của Nhiễm Dật?

Y phải nhanh chóng đem tin tức này nói cho Kỷ Ninh! Bằng không, lấy sự tín nhiệm của Kỷ Ninh đối với Long Dã, vạn nhất trước khi mình trở về lại chạm mặt với Long Dã, hậu quả khẳng định không thể tưởng tượng nổi!

Bạch Thanh Nhan nhặt đoản tiễn lên, cả huyết thư của Cơ Hà thu vào trong ngực. Chẳng ngờ, y vừa đi được mấy bước, đột nhiên cảm nhận mặt đất dưới chân chấn động... Ngay sau đó, Ngọc Dao công pháp trong đan điền đột nhiên vận chuyển?


Chuyện gì xảy ra?

Vị trí hiện tại của y ở ngay trong nội cung... Chẳng lẽ, có người đã khởi động tế đàn?

Hiến tế hiện tại chuẩn bị bắt đầu rồi sao?

Nhưng sau chấn động, mặt đất lần nữa bình ổn trở lại. Giống như có người tác động vào tế đàn, nhưng lại không có động tác kế tiếp. Nhưng Bạch Thanh Nhan biết, bộ phận tà ác nhất của Ngọc Dao công pháp tựa như một con hung thú không biết thỏa mãn. Một khi khiến nó thức tỉnh, không có máu tế tự, nó sẽ không lại lần nữa ngủ say!

Ngay cả có người vẩy máu vào tế đàn cũng như vậy. Nếu lại đợi thêm một canh giờ mà vẫn không đạt được huyết tế, tế đàn sẽ uống máu người bị xem như tế phẩm, thôn phệ hầu như không còn!

Bên cạnh tế đàn.

"Ưm ưm ưʍ... A..."

Lộc Minh Sơn bị trói trên tế đàn, không ngừng giãy giụa.
Hai mắt cậu đầy ngập nước mắt, liều mạng giãy giụa thân thể, muốn cầu cứu người duy nhất còn thanh tỉnh và tín nhiệm ở đây... Cơ Dận. Nhưng trong miệng cậu bị nhét vải, lại bị trói đến chặt cứng, cố gắng thế nào cũng chỉ là tốn công vô ích.

Trong lòng Cơ Dận cũng có chút không đành. Hắn quay lưng đi, không nhìn bộ dáng thê thảm của Lộc Minh Sơn.

Ta có thể làm gì đây? Nếu lần này Nhiễm Dật thành công, ai còn có thể ngăn cản gã? Gã nắm giữ tà pháp, có thể một lần gϊếŧ rất nhiều người! Nếu gã phái người lẻn đến nơi trọng trấn của Đại Tiếp ta, chỉ bằng tà pháp này liền có thể đánh hạ cứ điểm trạm gác!

Cố nhiên gã tạm thời vẫn còn chịu nghe ta. Nhưng đó cũng chỉ là bởi vì Đại Tiếp ta và Lang Nghiệp của gã đôi bên cùng có lợi, thực lực ngang ngửa nhau. Thậm chí Đại Tiếp còn xấp xỉ nhỉnh hơn Lang Nghiệp một chút. Song nếu gã thật sự có thực lực mạnh mẽ đến vậy, giữa chúng ta nào còn có thể bình thản như thế?
Thật sự đáng tiếc... Ta cứu gã một lần lại một lần, cuối cùng vẫn phải tự tay đẩy gã vào chỗ chết!

Cơ Dận nhìn thoáng qua Nhiễm Dật. Nhiễm Dật vậy mà cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng, chẳng ai có thể nhìn ra gã đến tột cùng suy nghĩ điều gì.

Cơ Dận dời ánh mắt đi chỗ khác.

... Ai có thể ngờ tới, Ngọc Dao công pháp cuối cùng vậy mà có thể sở hữu uy lực lớn như thế. Thật sự quá chủ quan... Cũng may chuyến này đến được đây là thành công của hắn, sẽ có cơ hội để ngăn cản gã. Bằng không, để gã thực sự gϊếŧ A Nhan, chiếm công lực rồi... Hậu quả kia quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Cơ Dận đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy hai mắt tối sầm lại. Hắn lảo đảo, miễn cưỡng giữ vững thân thể.

Cảm giác kia, tựa như có thứ gì trong cơ thể bị cấp tốc hút đi.
... Hẳn là, khi nãy mình tay không đoạt đao, chảy quá nhiều máu?

Cơ Dận nâng tay lên nhìn thoáng qua vết thương. Vết thương mặc dù máu thịt lẫn lộn, nhưng cũng không tính là quá sâu. Máu cũng đã ngừng chảy.

... Nhìn không giống. Có lẽ là bởi vì phải hy sinh Thanh Vũ, thẹn với lòng đi. Vả lại, ngày hôm nay đã quá đỗi mệt nhọc rồi.

Cơ Dận lại thở dài một tiếng. Hắn chắp lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn lại sau lưng, nắm chặt thành nắm đấm.

Hắn lại không phát hiện, hoa văn quỷ dị bên trên tế đàn kia, tựa như được thoa lên một lớp máu. Chẳng khác nào nhịp hô hấp lúc lên lúc xuống, lóe lên thứ ánh sáng lập lòe.

Nhưng Nhiễm Dật vẫn một mực nhìn hắn. Thấy hắn hơi lảo đảo, cùng gương mặt tựa hồ đột nhiên mỏi mệt, lông mày Nhiễm Dần dần cau lại.

Một tay gã đỡ trán, ánh mắt từ gương mặt Cơ Dận chậm rãi dời xuống, giống như muốn khắc sâu vào tâm trí mình toàn bộ thân thể hắn. Ánh mắt gã dừng lại trên bàn tay nắm chặt sau lưng của Cơ Dận trong một khoảnh khắc... Sau đó, gã đột nhiên chuyển hướng nhìn đến tế đàn.
Huyết sắc kia chớp động với tần suất ngày một nhanh hơn.

Sắc mặt Nhiễm Dật trong nháy mắt thay đổi.

Bạch Thanh Nhan trở lại trên đình nghỉ mát. Y vừa mới hé đầu, Kỷ Ninh đã không kịp chờ kéo y vào trong ngực.

"Ngươi về rồi! Có tìm thấy tung tích diều hâu đưa tin không?"

"Không có."

Bạch Thanh Nhan nghĩ nghĩ, vẫn quyết định che giấu sự thật. Nhưng thần sắc của y không tốt, làm sao có thể giấu giếm được con mắt Kỷ Ninh?

"Thanh Nhan, đã xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi gặp nguy hiểm không? Không được, hiện tại ta lập tức đưa ngươi ra ngoài!"

"Không phải, chúng ta bây giờ không thể đi! Kỷ Ninh, ngươi biết Nhiễm Dật điên cuồng cỡ nào không? Tế đàn không chỉ..."

"Ta mặc kệ gã điên cuồng cỡ nào, quan trọng nhất chính là an toàn của ngươi!"

Kỷ Ninh cũng vô cùng gấp gáp, khi nãy hắn không khỏi nơm nớp lo sợ, hối hận vì sao mình lại đáp ứng để Bạch Thanh Nhan hành động đơn độc. Muốn đi tìm Bạch Thanh Nhan, lại sợ mình khác đường... Nếu Bạch Thanh Nhan trở về không thấy mình, hẳn là sẽ rất sốt ruột?
Khó khăn lắm mới chịu đựng chờ đến lúc Bạch Thanh Nhan bình an trở về, lại là thái độ như vậy. Hắn có chút tức giận, khóa chặt người kia trong lồng ngực:

"Ngươi đi cũng được, không đi cũng mặc kệ, đều phải cùng ta rời đi! Không thể để cho ngươi tùy hứng nữa!"

Bạch Thanh Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hắn gắt gao ôm vào lòng. Thấy Kỷ Ninh sắp không khống chế được tâm tình, Bạch Thanh Nhan đương nhiên không thể để hắn xử trí theo cảm tính, nhẹ giọng nói:

"Ngươi đừng nháo, Kỷ Ninh! Nếu hiện tại chúng ta rời đi, tất cả mọi người trong cung lúc này đều hữu tử vô sinh*!"

*Hữu tử vô sinh: Chỉ có đường chết, không có đường sống.

"Trước tiên đưa ngươi đến đội ngũ thiết kỵ Lang Nghiệp bên ngoài cung, ta mới có thể an tâm! Đến lúc đó, nên cứu ta tất sẽ trở lại cứu! Tuy Bệ hạ tàn bạo, nhưng ta cũng không tin gã sẽ dùng công pháp đồ sát sạch sẽ tất cả mọi người!"
"Ta không phải nói cái này..."

Hai người đương tranh cãi, lại nghe "cạch" một tiếng. Đoản tiễn mà Bạch Thanh Nhan cất trong ngực rơi xuống mặt đất.

Kỷ Ninh nhìn nó, cả người đều cứng ngắc. Hắn ngây ngốc buông Bạch Thanh Nhan ra, cúi người nhặt đoản tiễn kia lên.

"Vô Danh tiễn, kiến giả vô danh... Thanh Nhan, ngươi từ đâu mà có được nó?"

"Khi nãy trên đường đi tìm diều hâu đưa tin, ta... Nhặt được."

"Đây là đoản tiễn chỉ có đội thám báo thần bí nhất bên cạnh Bệ hạ mới được sử dụng, đoản tiễn Vô Danh, thám báo cũng là Vô Danh. Bọn họ ngoại trừ hiệu trung với Bệ hạ, vì gã chấp hành nhiệm vụ khắc nghiệt nhất bên ngoài, sẽ không lưu một điểm vết tích, sao có thể để lại đoản tiễn để ngươi nhặt được?"

"Thám báo? Là loại thám báo xâm nhập vào quân địch, điều tra tình báo?"
"Phải, mà cũng không phải. Vô Danh tất nhiên có thể đi điều tra tình báo, nhưng bọn họ cũng có thể mai danh ẩn tích, đi 'chế tạo' tình báo. Quân chủ mong muốn tình thế phát triển theo hướng nào, bọn họ liền sẽ ẩn núp bên mục tiêu, cố gắng định hướng tình thế theo phương hướng kia. Bọn họ chung quy là vì nhiệm vụ của quân thượng, vì thế có thể làm ra bất cứ chuyện gì."

Kỷ Ninh nói đến đây, lắc đầu:

"May mà ngươi chỉ nhặt được một cây tiễn, không phải dính líu đến một Vô Danh. Nếu như bị bọn họ để mắt tới, bọn họ nhất định sẽ thiết kế cạm bẫy chặt chẽ, đưa ngươi đến nơi bọn họ muốn. Đợi đến thời điểm bọn họ hiện thân, chính là lúc bọn họ thu lưới... Khi đó, bọn họ nhất định bày ra thiên la địa võng, khiến ngươi có mọc cánh cũng khó thoát."
Bạch Thanh Nhan nghe xong, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh.

Quá khứ của Long Dã từ miệng Kỷ Ninh cũng dần sắp xếp thành một con đường trong đầu y.

... Một mình ở lại biên cảnh giữa Ngọc Giao và Lang Nghiệp... Mười năm trước cứu được Kỷ Ninh... Nhận hắn làm đại ca... Theo hắn nhiều năm như vậy... Trung tâm cảnh cảnh*... Vạn tử bất từ**... Thiết kỵ Lang Nghiệp... Can đàn tương chiếu***... Võ công cao cường... Bên ngoài cung, sắp xếp xong xuôi hết thảy, chỉ còn chờ tiếp ứng Kỷ Ninh...

*Trung tâm cảnh cảnh: 忠心耿耿 Một lòng trung thành.

**Vạn tử bất từ: 万死不辞 Chết vạn lần cũng không chối từ.

***Can đàn tương chiếu: 肝胆相照 Đối xử chân thành, thành thật với nhau.

Kỷ Ninh nói, "Có Long Dã ở đây, ta không còn lo lắng hậu hoạn"... Kỷ Ninh nói, "Bọn họ nhất định sẽ bày ra thiên la địa võng, khiến ngươi có mọc cánh cũng khó thoát..."
... Tín nhiệm... Phản bội... Vô Danh!

Tâm trí Bạch Thanh Nhan ong ong hỗn loạn, chân tướng từ trong mớ hỗn độn nổi lên mặt nước! Y toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, suy nghĩ lại thanh tỉnh trong nháy mắt... Long Dã nếu thật sự là người của Nhiễm Dật, đối phương nhất định đã chuẩn bị thiên la địa võng, chỉ chờ Kỷ Ninh mắc câu! Cho nên Kỷ Ninh không thể đi, thậm chí không thể nghe dù chỉ phong thanh, bằng không, ai có thể ngăn cản được hắn!

... Nhưng Bạch Thanh Nhan y lại phải đi! Bằng không, trong cung lúc này không ai có thể sống sót, bằng hữu của y còn đang ở trong đó. Càng quan trọng hơn, nếu Ngọc Dao công pháp của Nhiễm Dật thật sự tiến lên một bước, lần tiếp theo mình chưa chắc đã có thể ngăn cản gã!

Nghĩ thông suốt hết thảy, Bạch Thanh Nhan đột nhiên quay người, dùng sức ôm lấy Kỷ Ninh, nâng mặt hắn dùng sức hôn lên.
"Thanh Nhan?"

Thanh âm nghi ngờ của Kỷ Ninh từ giữa răng môi hai người truyền tới, có chút mờ mịt không rõ. Nhưng Bạch Thanh Nhan không quan tâm, chỉ dùng sức hôn hắn. Y hôn quá mãnh liệt, môi lưỡi quấn giao còn thêm gặm cắn, rất nhanh hai người đều nếm được vị máu tươi nhàn nhạt.

Kỷ Ninh thở hổn hển, lại cưỡng ép mình đè nén tìиɦ ɖu͙ƈ xuống. Hắn truy vấn:

"Ngươi đến cùng là muốn làm gì?"

"Ngươi một chút cũng không cảm nhận được?"

"Cái gì..." Kỷ Ninh mới nói một câu, một tay Bạch Thanh Nhan đã đặt lên bụng hắn. Đôi mắt hắn bỗng nhiên mở lớn:

"Bên trong đan điền ta... Đây là cái gì?"

"Đây là Ngọc Dao công pháp dao động." Thanh âm Bạch Thanh Nhan lộ ra nặng nề, "Một lần chúng ta ở trên xe ngựa kia, mặc dù ngươi chưa thể đem công lực trao cho ta, nhưng công lực giữa chúng ta đã vận chuyển mấy vòng. Nội công của ngươi cũng không khỏi mang theo đặc thù của Ngọc Dao công pháp. Mà công pháp này cực kỳ cường hãn, thậm chí có thể tạo ra cộng minh giữa những người tu luyện."
"Thanh Nhan, đây là ý gì?"

"Ý là, hàn độc của ta sắp phát tác. Mà ta, cần tất cả công lực của ngươi."