Chương 116. Hắn không phải là người ngươi muốn tìm.
"Bệ hạ, vạn sự đã sẵn sàng. Người nên tiến vào rồi."
Chủ nhân thanh âm một thân áo choàng đen, hắc sa vẫn rủ xuống từ đấu lạp trên đầu. Theo lý mà nói, che đậy gương mặt trước Hoàng đế là đại bất kính, nhưng Nhiễm Dật lại như không hề để tâm.
"Tốt."
"Mời Bệ hạ tiến vào Hậu điện. Nhiễm Quận Vương để thần hộ tống."
"Ngươi kéo đệ đệ phế vật này của ta đi, bảo nó bò nhanh lên. Nếu thực sự không bò nổi nữa..." Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng, đưa tay túm lấy cằm Nhiễm Trần, kéo người hắn gần như nâng lên khỏi mặt đất, trọng lượng toàn thân đặt hết lên chân trái thụ thương nghiêm trọng.
"... Nếu bò không nổi, vậy bảo Vô Danh thay trẫm buộc một sợi dây thừng trên cổ ngươi, giúp ngươi một chút."
Ngón tay thon dài của Nhiễm Trần dùng sức bấu lấy nền đá, trầm thấp thở dốc. Hắn muốn đợi trận đau đớn này trôi qua, tiếp tục thử lấy sức đứng lên.
Khi đó, hắn lại có thể làm ra dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, nói cho Long Dã hắn tuyệt không đau đớn.
... Không muốn để y lo lắng. Không muốn để y khổ sở.
... Y ở trong địa cung, chảy nhiều máu như vậy...
Thân thể Nhiễm Trần đột nhiên nhẹ bẫng, được một người ôm vào trong ngực. Y phục hắn vốn dĩ đơn bạc, trước đó lại chảy quá nhiều mồ hôi lạnh. Trong thoáng chốc tiến vào một cái ôm, một lát sau mới cảm nhận được chút ấm áp.
"Có đau không?"
Hắc sa trên đấu lạp của Long Dã rũ xuống gương mặt Nhiễm Dật. Kể cả coi hắc sa là tấm màn che, Nhiễm Trần vẫn có thể nhìn thấy một vết sẹo thật dài trên gương mặt y.
Ngón tay Nhiễm Trần xoa lên gương mặt Long Dã. Hắn muốn sờ vết thương kia, lại bị Long Dã nắm chặt lấy bàn tay. Đôi tay ấy vẫn ấm áp mà hữu lực như trong trí nhớ.
Long Dã đặt ngón tay hắn lên môi, nhẹ nhàng hôn xuống.
"Là ta vô năng, để người chịu khổ rồi. Quận Vương Điện hạ..."
"Không, ngươi đừng nói như vậy."
Thanh âm Nhiễm Trần mang theo nghẹn ngào. Thật sự là kỳ quái, rõ ràng đang vui vẻ vô cùng mà. Nhưng gặp người này, những kiên cường cùng cố chấp kia đều đâu không thấy nữa. Rõ ràng hắn đã chống đỡ lâu như vậy, không chịu chảy một giọt nước mắt. Bây giờ lại bởi một lời của Long Dã mà lớp phòng thủ bị đánh nát tan tành.
Long Dã cúi người, khẽ hôn lên môi hắn.
"Long Dã, ngươi tới đưa ta đi sao?"
"Phải. Từ nay về sau, ta sẽ không để Quận Vương Điện hạ phải chịu ác mộng quấy nhiễu, càng sẽ không để người lại lo lắng sợ hãi, bị kẻ khác khinh nhục."
"Quận Vương Điện hạ, xin người nhẫn nại một lát. Rất nhanh, hết thảy chuyện này đều kết thúc rồi."
"Được."
Long Dã nghĩ, y muốn bảo vệ người trong ngực này. Không thể lại để hắn phải chịu nửa điểm tổn thương, càng không thể để bóng ma quá khứ bao trùm lên hắn như bóng với hình. Bởi vậy, y muốn kết thúc hết thảy, chấm dứt hậu hoạn!
Mà Nhiễm Trần lại nghĩ, chỉ cần một cái ôm ấp này, hắn không còn cầu mong gì hơn nữa. Bởi vậy bất luận Long Dã nói gì, hắn đều sẽ nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Được."
Cho nên Nhiễm Trần không hỏi Bạch Thanh Nhan và Kỷ Ninh đến cùng đã đi nơi nào. Hắn nghĩ, đáp án này chưa chắc đã là hắn không muốn nghe, mà nhất định là Long Dã không muốn nói. Hắn cũng không dư lực suy nghĩ, Long Dã hôm nay có thể đứng bên người Nhiễm Dật đến đón mình, là đã làm cái gì, lại bỏ ra những gì.
Thậm chí ngay cả khi Long Dã ôm hắn vào Hậu điện, đặt bên rìa tế đàn, hắn cũng không hề để ý.
... Trong mắt hắn chỉ có y.
... Trong lòng cũng vậy.
"Ai cho phép ngươi chạm vào nó!?"
Nhiễm Dật ngồi bên rìa tế đàn, một tay đỡ trán. Nhìn thấy Nhiễm Trần nép mình dưới lớp áo choàng đen của Long Dã, lập tức giận tím mặt.
Long Dã đặt Nhiễm Trần lên tế đàn. Y giương mắt nhìn một chút, phía sau lưng Nhiễm Dật là tám tên nội đình thị vệ, đều là cao thủ hàng đầu.
Y biết Nhiễm Dật đề phòng y, cho tới này vẫn luôn như vậy.
Chỉ có thời điểm ở Tẩm điện, Nhiễm Dật mới không cần thị vệ đi theo. Nhưng gã chưa từng triệu kiến mình tới Tẩm điện.
... Ngoại trừ một lần kia, y từ trong nội cung một đường chém gϊếŧ đến Tẩm điện, cuối cùng bị nội đình thị vệ cùng nhau vây khốn, khó mà lấy một địch nhiều, bị đè trên mặt đất.
Y cho là y phải chết. Thế nhưng trước khi chết, lại không thể gặp Nhiễm Trần thêm một lần. Càng đừng nhắc đến cứu hắn ra.
... Cho nên, thời điểm Nhiễm Dật đưa ra những yêu cầu kia, y đều thống khoái đáp ứng. Nhanh đến Nhiễm Dật cũng có chút kinh ngạc.
... Chỉ có mình y biết, đây là bởi vì y còn có chuyện chưa thể làm.
... Y còn có một người, chưa cứu được.
"Ta đang hỏi ngươi. Vô Danh... Ai cho phép ngươi chạm vào nó?"
Long Dã ngẩng đầu nhìn Nhiễm Dật, sau đó quỳ gối xuống đất, dập đầu bồi tội. Tuy nói nam nhi hai gối là vàng, thế nhưng hôm nay muốn cứu người kia ra ngoài, tuyệt không thể có nửa phần sai lầm. Y nhất định phải biểu hiện ra dáng vẻ cung kính nhất trước mặt Nhiễm Dật.
"Bẩm Bệ hạ, thần thấy Nhiễm Quận Vương động tác quá chậm, chỉ sợ làm hỏng sự tình của Bệ hạ."
"Ngươi cho rằng ngươi có thể làm việc thiện sao?"
"Thần không dám, thần biết tội."
Nhiễm Dật híp mắt. Ánh mắt gã từ người Long Dã quét đến Nhiễm Trần, lại quét về Lộc Minh Sơn ở một phía khác trên tế đàn. Lộc Minh Sơn đã bị cột chặt lên trên đó, trong miệng nhét vải. Hai mắt cậu rưng rưng, tựa như bị dọa sợ, không nhịn được mà nức nở. Nhưng những dây thừng quấn chặt chẽ trên người, cậu căn bản không vùng vẫy nổi.
Mắt Lộc Minh Sơn không ngừng liếc về phía Cơ Dận, Cơ Dận lại không nhìn cậu lấy một chút. Ở bên cạnh hắn, nằm trên mặt đất, là Cơ Hà đang hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Lộc Minh Sơn bị cởi trói khỏi long trụ, đưa đi tế đàn, Cơ Hà liền không nhịn được nhảy ra ngoài, giao chiến cùng thị vệ của Nhiễm Dật. Nhưng khiến hắn hôn mê bất tỉnh, là một chưởng vào đầu, lại do chính Cơ Dận tự mình hạ thủ... Cơ Dận biết, nếu không phải tự mình động thủ, đệ đệ của hắn tất sẽ bị những thị vệ kia bức đến mình đầy thương tích, thậm chí thân chịu trọng thương.
Nhưng kể cả thân chịu trọng thương, chỉ cần còn thanh tỉnh, đệ đệ của hắn sẽ vì bảo vệ Lộc Minh Sơn mà nhỏ đến giọt máu cuối cùng. Cho nên hắn nhất định phải tự mình động thủ, không thể để Cơ Hà lại tiếp tục phản kháng.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn hy sinh Lộc Minh Sơn. Chỉ tiếc tình thế hiện nay không thể không có người phải hy sinh. Bằng không, nếu thật sự để Nhiễm Dật nắm giữ tất cả bí mật của Ngọc Dao công pháp, sau này Đại Tiếp không tránh khỏi rơi xuống thế hạ phong.
Cơ Dận âm thầm suy tư. Hắn cũng đứng bên rìa tế đàn, thỉnh thoảng quan sát Nhiễm Dật. Mà Cơ Hà nằm trên mặt đất, trên thân còn đắp kín một tấm ngoại bào, là Cơ Dận cởi từ trên người ra, tự mình đắp cho hắn.
"Hoàng đệ ta sẽ không tỉnh lại ngay. Hiện tại tất cả mọi người đã trình diện, Nhiễm Dật, ngươi có thể bắt đầu."
Thần sắc Cơ Dận căng thẳng, nhìn ra được hắn đang thực sự cực lực nhẫn nại. Nhưng Nhiễm Dật không cho phép hắn né tránh... Gã gần như là cưỡng bách, bắt hắn nhất định phải ở hiện trường quan sát.
"Sao vậy, ngươi không thích máu? Hay vẫn là không thích nhìn máu của Bạch Thanh Nhan?"
Nhiễm Dật trầm thấp bật cười:
"Nhưng ta hết lần này tới lần khác lại muốn ngươi theo giúp ta... Ngươi phải biết, tất cả máu của những người này, đều là bởi vì ngươi mà chảy!"
"Ta đã thay ngươi chọn lựa, cũng sẽ không còn điều gì phàn nàn. Nhiễm Dật, ngươi bắt đầu đi."
Ngây người lâu tới vậy trong bầu không khí kiềm chế đến điên cuồng này, Cơ Dận thật sự khó lòng chịu nổi. Hắn thậm chí đảo khách thành chủ, hướng những nội đình thị vệ kia vẫy vẫy tay:
"Các ngươi thay Bệ hạ các ngươi đưa Thái tử Ngọc Dao bên kia lên tế đàn. Sau đó có thể đi... Nhiễm Dật, ngươi cũng không muốn để bọn họ quan sát đi?"
Gương mặt Long Dã dưới lớp hắc sa nháy mắt căng cứng.
Y đang chờ chính thời khắc này!
Lần tế tự cuối cùng, bởi vì can hệ trọng đại, cho nên y mới có cơ hội đi vào Tẩm điện, tiếp xúc với Nhiễm Trần... Chẳng ngờ lần này Bệ hạ phòng bị y đến thế, thậm chí ngay cả thị vệ bên người cũng dẫn vào Tẩm điện, đến hiện trường tế tự!
Nhưng bây giờ là một cơ hội... Đợi đến lúc bọn họ rút đi... Y có thể đột nhiên phát động tập kích bất ngờ, dùng Nhiễm Dật làm con tin, trực tiếp đưa Nhiễm Trần đi được hay không?
"Tế đàn này mỗi ngày chỉ có thể mở ra một lần. Lần này, càng khác biệt so với ngày thường."
Nhiễm Dật như có điều suy nghĩ cười cười, là nghĩ đến bí mật kia. Toàn bộ nội cung đều đã bố trí xong xuôi, sau ngày hôm nay, tất cả vật sống bên trong nội cung đều sẽ trở thành tế phẩm... Ngoại trừ vài người gần tế đàn nhất này, không một kẻ nào có thể may mắn thoát khỏi!
Nghĩ đến điều này, gã đưa mắt lườm Cơ Dận.
"Ngươi đến gần ta một chút, bằng không nhìn không rõ ràng. Chờ một lát nữa, tràng diện cùng tiếng kêu thét kia, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nào quên. Bọn chúng sẽ lặp đi lặp lại trong từng giấc mộng của ngươi."
Long Dã nín thở, cơ bắp trên thân căng cứng đến cực hạn. Y đang chờ đợi một khắc đám thị vệ rời đi này.
Nhiễm Dật híp mắt nhìn Long Dã, lại nhìn những thị vệ phía sau lưng gã kia. Gã đột nhiên bật cười, lộ ra hàm răng trắng đến phản quang.
"Vô Danh, ngươi đã chạm vào nó, vậy để ngươi lại chạm vào nó thêm lần nữa... Cũng đem nó dọn lên tế đàn đi."
Cơ Dận một bên sững sờ:
"Vì sao? Không phải ngươi dùng Bạch Thanh Nhan là đã đủ rồi sao?"
"Đủ." Nhiễm Dật lại cười một tiếng, "Vậy thì thế nào?"
"Ngươi..."
"Ta có thể để nó chết, cũng có thể để nó sống." Ngón tay Nhiễm Dật đỡ trên môi, bờ môi kia nhếch thành một nụ cười dọa người, "Chính là tùy tâm sở dục quyết định sống chết của nó, mới thú vị nha."
Con ngươi Long Dã co rút... Bệ hạ vậy mà hiện tại liền muốn động thủ? Nhưng gã vẫn chưa lệnh cho những thị vệ kia rời đi, không thể cam đoan có thể đưa Nhiễm Trần toàn thân mà lui... Nhưng mắt thấy không có cách nào chờ đợi thêm nữa... Y quyết không thể lại để cho người kia chịu nửa phần nguy hiểm!
"Bệ hạ!"
Long Dã đột nhiên lên tiếng, ánh mắt tất cả những người chung quanh đều đổ dồn vào y. Nhiễm Dật khẽ nâng cằm, ra hiệu cho y mở miệng.
"Thần phát hiện một chuyện không thỏa đáng cho lắm."
"Làm sao?"
"Trên đường thần trở về Lang Nghiệp, đã từng gặp qua Thái tử Ngọc Dao. Đối với giọng nói và dáng điệu tướng mạo của y, cũng có chút ấn tượng."
"... Tiếp tục."
"Người bị trói trên tế đàn kia, không phải Thái tử Ngọc Dao!"
Lời vừa nói ra, thần sắc Nhiễm Dật đại biến, tựa như kết một tầng sương lạnh!
"Ngươi nói cái gì?"
"Người kia... Không phải Thái tử Ngọc Dao."
Nhiễm Dật đột ngột đứng dậy, một cước đá ngã long ỷ! Gã nhanh chân nhảy tới, đến trước mặt Cơ Dận, gân xanh trên trán dày đặc, gầm nhẹ:
"Ngươi gạt ta!"
Cơ Dận nghe được lời người áo choàng đen đấu lạp kia nói, đã biết không có gì tốt đẹp. Nhưng hắn vẫn trấn định tự nhiên, thậm chí còn mỉm cười:
"Ta lừa ngươi cái gì?"
"Ngươi quả nhiên không nỡ để y chết... Bảo sao có thể nói ra chọn y, để lại đệ đệ ta! Ngươi có biết y là thuốc của ta, nếu rủi ro, ta..."
Không cần gã nói, Cơ Dận cũng có thể nhìn ra chứng bệnh gã kéo dài tới lúc này là đã đến tình trạng nghiêm trọng thế nào. Hiện tại Nhiễm Dật kích động đến tay phát run, máu tràn lên mặt khiến cả gương mặt như bị lửa thiêu đốt. Nhưng đầu ngón tay cùng bờ môi run rẩy của gã, đều hiện ra sắc xanh xám.
"Ngươi lừa ta! Ngươi nói ngươi không muốn ta chết, cũng là gạt người! Có phải không?"
Gã ngẩng đầu, đôi mắt kia đỏ bừng!
"Vậy ta liền để ngươi chết cùng một chỗ với ta, ha ha ha ha... Cơ Dận, ngươi đã từng nghĩ tới ngươi cũng sẽ có một ngày này hay chưa?"
Mắt thấy Nhiễm Dật càng thêm điên cuồng, sắc xanh xám trên mặt cũng ngày một lan rộng! Long Dã nhận thấy không tốt, chỉ sợ thời điểm gã thật sự phát bệnh, căn bản không thèm để ý tới Bạch Thanh Nhan thật giả gì, sẽ kéo tất cả mọi người ở đây chết chung, vậy phải làm sao?
"Bệ hạ, thần biết Thái tử Ngọc Dao ở nơi nào!"
"Cút đi!"
Nhiễm Dật đã cuồng loạn, căn bản không nghe được y nói gì. Gã phất ống tay áo, đuổi Long Dã qua một bên, lại lảo đảo tiến về phía Cơ Dận!
"Có phải ngươi nghĩ ngươi có thể đào tẩu không? Cơ Dận, không thể nào! Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ cần tế tự bắt đầu, hôm nay tất cả mọi người trong cung đều phải trở thành tế phẩm... Ngươi muốn chạy trốn, cũng đã chậm rồi!"
Giữa ngón tay Nhiễm Dật chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm một thanh chủy thủ lóe hàn ý. Gã trực tiếp đem lưỡi đao xẹt qua cánh tay mình... Cơ Dận ở ngay bên cạnh gã nhìn đến rõ ràng, trên cánh tay gã khắp nơi đều là sẹo, không biết đã bị đao cắt tổn thương bao nhiêu lần?
... Chẳng lẽ đây chính là bước đầu tiên khởi động tế tự? Nếu muốn huyết tế, trước hết phải lấy máu chính mình ra?
... Quả nhiên là tà thuật!
Ý niệm này chợt lóe lên, lại không chút ảnh hưởng đến phản ứng của Cơ Dận. Hắn tiến xa về phía trước, dùng tay không đoạt đao... Nhiễm Dật thấy hắn tới gần, lưỡi dao trong tay vô thức lệch ra, tránh đi phương hướng lồng ngực Cơ Dận. Nhưng Cơ Dận vừa động, đã gọn gàng nắm được đao nhỏ vào trong tay.
Nhiễm Dật lảo đảo, té ngửa về sau. Đầu gã suýt chút nữa va vào đá tảng cứng rắn trên tế đàn. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, gã lại được một cánh tay ôm lấy eo, giữ lại. Cánh tay kia vừa dùng lực, gã trực tiếp lao vào lồng ngực một người.