Chương 100. Ca ca.
Nhiễm Trần trầm mặc. Gương mặt vốn đã rất yếu ớt lại càng trở nên thảm bại, không có chút huyết sắc nào. Hắn cắn môi:
"Thái tử Điện hạ, ngươi đối với Ngọc Dao công pháp hiểu rõ nhất, còn có ẩn tình gì, ngươi cứ nói ra đi."
"Được." Bạch Thanh Nhan không do dự nữa, "Ngọc Dao công pháp bản chất là nghiền ép tiềm năng bên trong thân thể, từ khổ tu mà đạt được đốn ngộ. Còn như ta, tuy không dựa vào công lực của người ngoài cũng có thể đạt được hoạch ích, chỉ là nhất định phải chịu đựng gian lao và thống khổ vô cùng. Hiệu quả của Ngọc Dao công pháp dẫn tới vô số kẻ thèm thuồng. Song nỗi thống khổ phải chịu đựng khi tu luyện, cũng không phải ai cũng có thể tiếp nhận. Cho nên, nó cung cấp một đường tắt khác, lại càng thêm mê người."
"Nếu đã chỉ cần người khác thay mình tiếp nhận thống khổ, vì sao gã nhất định phải lựa chọn máu của người thân?"
"Bởi vì Ngọc Dao công pháp không phải một lần vất vả cả đời nhàn nhã. Luyện võ công, muốn tăng thêm một bước tu vi, cầu trường thọ khỏe mạnh, theo thời gian chuyển dời, thế nào cũng sẽ đến lúc phát hiện mình lại có xu thế bắt đầu lão hóa. Nhưng thế gian này có ai có thể vĩnh viễn tiến cảnh võ công? Ai có thể thật sự trường sinh bất tử? Thông qua Ngọc Dao công pháp để đạt tới mục đích, đại giới phải trả lại càng lúc càng lớn."
"Là như vậy không sai."
"Vậy vì sao gã nhất định phải chọn huynh muội nhà mình mà ra tay?"
"Ngươi vẫn chưa rõ sao?"
Hai người nhìn nhau không nói gì. Nhiễm Trần sao có thể không rõ? Hắn chỉ là không muốn tin tưởng.
... Không muốn tin tưởng, việc hiến tế người thân thích so với cái chết của những kẻ khác, càng có thể để Nhiễm Dật đạt được thứ gã mong muốn.
... Không muốn tin tưởng... Người sống sờ sờ, thậm chí huynh đệ tay chân của mình, trong mắt huynh trưởng của hắn, đã sớm không phải là người sống, mà chỉ là nguyên liệu hiến tế!
"Trước đó ta cũng đã nói, con đường này chính là nghiền ép tiềm năng của thân thể, cải thiện trạng thái nhất thời, là một con đường không có lối về. Ta nhìn Nhiễm Dật tuổi còn trẻ, không vì võ công cao cường, vậy mà lại gϊếŧ nhiều người như vậy... Chắc hẳn gã thân mang bệnh nặng, phải dùng biện pháp này để kéo dài tính mạng. Nếu không ngừng cắn nuốt công lực võ học cao tay, có lẽ còn có thể duy trì một thời gian. Nhưng công lực Nhiễm Dật cắn nuốt đều là của người bình thường, ban đầu còn hữu hiệu, theo thời gian dần dần sẽ mất đi hiệu lực..."
"Trong tay gã không có toàn bộ Ngọc Dao công pháp, không biết chân tướng. Nhưng gã hiểu, công pháp dần dần mất đi hiệu quả, gã rất nhanh sẽ phải chết."
... Cũng bởi vì như thế, Nhiễm Dật mới phải vội vã tiêu diệt Ngọc Dao, muốn có được Hoàng tộc Ngọc Dao, đạt được phần công pháp còn lại...
... Thậm chí hôm nay không tiếc trở mặt với Đại Tiếp, nhúng tay vào sứ quán Đại Tiếp, cũng nhất định phải truy bắt mình!
Làm rõ chân tướng xong xuôi, Bạch Thanh Nhan không khỏi có chút đồng cảm nhìn Nhiễm Trần. Chỉ thấy Nhiễm Trần thần sắc xám như tro, nhìn chằm chằm một khu vực nhỏ trước mắt, rất lâu không hề cử động.
"Theo lời ngươi, đối với Hoàng huynh ta mà nói, ta vẫn là thứ tế phẩm tốt hơn so với các huynh trưởng kia."
"Cùng cha cùng mẹ, đồng bào huyết nhục... Quả thực sau khi cùng đường mạt lộ, ngươi là lựa chọn tốt nhất của gã."
"Uổng ta lúc trước còn tưởng rằng, mặc dù gã đối với ta như vậy, nhưng chậm chạp không chịu gϊếŧ ta là ít nhiều còn bận tâm đến huyết nhục thân tình. Hiện tại xem ra bận tâm đến huyết nhục thân tình không sai, chỉ là..."
... Chỉ là trong mắt gã, ta và bọn họ không tính là người, càng không phải đệ đệ gì của gã. Ta chỉ là một thứ tế phẩm, một thứ có thể giúp gã chữa bệnh, thay gã thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ mà thôi.
... Nhưng ta tình nguyện bị gã đối đãi giống các huynh đệ khác, lãnh khốc vô tình một đao chém chết, chứ không phải hôm nay nghe được những lời này...
... Hóa ra Hoàng huynh một mực xem ta như "nguyên liệu hiến tế", dù có tạm thời buông ta, cũng chỉ là vì chờ đợi cơ hội tốt nhất, đem ta nuốt chửng!
Bên trong Thiên điện, Nhiễm Dật hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Cơ Dận.
"Như vậy hiện tại, ngươi tới cũng đã tới, khuyên cũng đã khuyên. Hiện tại, ngươi phải chết ở chỗ này. Thế nào, trong lòng có chút gì không cam lòng không?"
"Không có gì không cam lòng. Ta tin tưởng, ta vẫn có thể thuyết phục ngươi hồi tâm chuyển ý, từ bỏ những thứ tà pháp này."
"Chẳng lẽ ngươi muốn nói, ngươi đường xa mà đến, dâng tính mệnh lên tận tay ta, cũng là vì giúp ta?"
"Dĩ nhiên không phải." Cơ Dận trầm ngâm trong giây lát, nhẹ giọng đáp, "Ta chỉ là vì giúp chính mình."
Nhiễm Dật nghe những lời đó, bật cười trào phúng một tiếng.
"Nói cũng đúng, Cơ Dận ngươi, ngoại trừ bản thân cùng với Hoàng vị Đại Tiếp kia, trong lòng làm sao chứa được điều gì khác?"
"Ngươi nói không sai. Trong lòng ta, không có gì có thể đánh đồng cùng cơ nghiệp tổ tông Đại Tiếp ta."
Nghe lời này, trên môi Nhiễm Dật lộ ra một nét cười âm trầm. Nụ cười kia từ nửa gương mặt tràn ra, hóa thành một loại đùa cợt không rõ.
"Cũng bao gồm... Cả bào đệ duy nhất này của ngươi?"
Thuận theo phương hướng ngón tay gã, ánh mắt Cơ Dận lướt qua trên người Cơ Hà.
Hắn khi nãy đã cẩn thận xác nhận, Cơ Hà ngoại trừ chút vết bẩn trên thân, gương mặt trầy xước đôi chỗ, cũng không có tổn thương gì khác. Chiếu theo tính cách của đệ đệ mình, hắn đoán được đại khái là Cơ Hà muốn chạy trốn, bị người Lang Nghiệp chế phục... Có lẽ dùng chút Mông Hãn Dược, nhưng xác thực bình yên vô sự.
Nhưng cái gọi là bình yên vô sự, chỉ là tạm thời.
Nếu như hiện tại mình trả lời một câu không đúng, chẳng biết Nhiễm Dật sẽ làm nhục Cơ Hà thế nào trước mặt mình.
Cơ Dận chỉ có thể cược Nhiễm Dật sẽ không tùy tiện động đến tính mạng mình. Nhưng nếu có thể tra tấn tinh thần mình, Nhiễm Dật đại khái sẽ thấy rất thích thú... Dù sao thì, mình cũng đã từng lợi dụng gã như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, chậm rãi đáp.
"Nó, cũng là một phần của cơ nghiệp tổ tông ta."
"Nó là Hoàng trữ của ta."
Cơ Dận cân nhắc từng câu từng chữ:
"Nó là người thừa kế duy nhất của ta. Nếu ngươi gϊếŧ nó, chính là đoạn mất đường lui của ta."
... Cơ Dận đương nhiên biết, nếu lời này nói trước mặt Hoàng đế nước khác, cơ hồ đẩy đệ đệ hắn lên tử lộ. Còn có phương thức nào để diệt quốc láng giềng đơn giản hơn diệt trừ Hoàng đế cùng Thái tử sao?
"Đương nhiên, ta có phi tần. Nhưng phụ thân các nàng mới là nguyên nhân ta cưới các nàng. Ta căn bản không nghĩ tới chuyện sinh hạ Hoàng tử."
... Nếu những lời này bị truyền đi, danh tiếng Cơ Dận anh minh một thế, chắc chắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Cho nên, nếu ngươi gϊếŧ nó, cũng là gϊếŧ ta."
... Nhưng Cơ Dận biết, Nhiễm Dật không phải những Hoàng đế khác.
... Gã càng sẽ không để lời này truyền đi.
"Không phải ngươi nói ngươi đã có Hoàng tử, kể cả ngươi có chết tại nơi này của ta, nó cũng có thể kế thừa đại thống?"
"Ta lừa ngươi."
"Vì sao ngươi phải gạt ta?"
"Ngay trước mặt nhiều thần tử của ngươi như vậy, ta cũng không thể quá mức yếu thế. Tốt xấu gì ta cũng là quân chủ một phương."
Cơ Dận quan sát đôi mắt Nhiễm Dật. Nhiễm Dật một mực không nói gì. Cơ Dận biết gã đang giằng xé, mà mình chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, Nhiễm Dật dời ánh mắt, phất phất tay, mấy tên lính đưa Cơ Hà đến lại đưa hắn đi ra theo đường cũ. Có lẽ là giam vào một gian phòng vô danh nào đó, Cơ Dận nghĩ.
Nhưng tối thiểu, đệ đệ hiện tại đã an toàn.
... Cơ Dận biết, hắn lại một lần nữa thắng cược. Hắn lại một lần nữa lừa được Nhiễm Dật. Hắn lại một lần nữa, đem Nhiễm Dật khống chế trong lòng bàn tay.
... Tiếp đó, hắn phải nghĩ biện pháp đến gần. Hắn chân chính muốn hiểu rõ những vật kia.
"Khi nãy ngươi nói ta 'không dám' đến tẩm điện của ngươi, là bởi vì ngươi đặt những thứ giúp ngươi kéo dài tính mạng ở bên trong."
Cơ Dận suy tư, cẩn thận kéo chủ đề về chính đề:
"Là nói đùa, hay vẫn là nói thật?"
Nhiễm Dật lắc đầu, mỉa mai một tiếng.
"Tẩm điện của ta, so với tẩm điện Hoàng đế Đại Tiếp ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực kia của ngươi tất nhiên rất không giống."
"Vậy sao? Kỳ thật ta cũng giống như vậy."
"Ngươi cũng bệnh tình nghiêm trọng, ăn bữa hôm lo bữa mai?"
Cơ Dận không để ý đến Nhiễm Dật tr@n trụi trào phúng, nhẹ giọng cười nói:
"Cho tới bây giờ ở chỗ cao không khỏi lạnh, cùng là quân chủ, cũng chỉ có ngươi sẽ hiểu cảm giác của ta. Tẩm điện của ta cũng rất quạnh quẽ. Nửa đêm lại càng trống trải. Về phần ôn hương nhuyễn ngọc..."
Thanh âm Cơ Dận hạ thấp, tới gần Nhiễm Dật:
"Đời này ta không để nữ nhân nào qua đêm lại tẩm điện của ta."
Ý cười mỉa mai trên khóe môi Nhiễm Dật lại càng sâu hơn. Nhưng Cơ Dận phát giác, so với khi nãy, gã quả thật vui vẻ hơn một chút.
"Nếu ngươi muốn nhìn, vậy đi theo ta."
"Lại nói, lúc ta tới đã nghe nói ngươi và đệ đệ kia của ngươi qua lại thân mật. Những năm này, những huynh đệ khác mẹ kia của ngươi đều lặng yên không một tiếng động biến mất, hắn chẳng những còn sống, lại thường xuyên tiến cung bầu bạn cùng ngươi. Chỉ là... Ta cũng phong thanh nghe được chút tin đồn, nói hắn cũng chẳng sống được bao lâu nữa."
"... Là thật sao?"
"Làm sao, ngươi rất có hứng thú với đệ đệ ta?"
"Cũng không phải. Nhưng đã tới làm khách, cũng nên chào hỏi chủ nhân thân tộc một chút. Mà theo ta biết, thân nhân còn tại thế của ngươi, cũng chỉ có một mình hắn. Nếu ngươi thật sự để ý như vậy..."
Ngữ khí Nhiễm Dật lại khôi phục loại lãnh đạm đùa cợt:
"Ngươi sẽ có cơ hội gặp hắn một chút. Chỉ cần khi đó ngươi đừng hối hận là được."
Hoàng cung Lang Nghiệp, bên dưới tẩm điện Đế Vương.
Ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi địa cung, trên mặt đất phân chia thành một mảnh vuông vức sáng rực. Nơi còn lại, vẫn như cũ ẩn trong bóng tối.
Nhiễm Trần vừa lúc ngồi giữa nơi ánh sáng và bóng tối giao hòa. Thân thể thon gầy của hắn run nhè nhẹ, có thể nhìn ra hắn đang nhẫn nại trong lòng nỗi thống khổ thật lớn. Bạch Thanh Nhan thập phần không đành, muốn khuyên hắn một chút, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng dần dần, Nhiễm Trần ngừng run rẩy. Hắn ngẩng đầu, trong mắt lại không còn mê mang, càng không thống khổ, chỉ còn lại hận ý vô cùng vô tận.
"Lúc trước, trong lòng ta chỉ nghĩ đến làm sao thoát khỏi Hoàng huynh, sống sót bỏ trốn. Nhưng sau này quen biết Long Dã, ta lại muốn nhiều thêm. Ta hy vọng có thể cùng đi với y, đến một nơi không người hay biết... Nơi đó sơn thanh thủy tú, dân phong thuần phác, vĩnh viễn không bị Hoàng huynh tìm tới. Chúng ta sẽ sống chung suốt quãng đời còn lại."
Thời điểm nhắc đến Long Dã, hắn mỉm cười, trong mắt lộ ra thần sắc hết sức dịu dàng. Song rất nhanh, chút ôn nhu ấy đã biến mất, thanh âm cũng ép càng thấp:
"Nhưng vì sao ta chỉ có thể trốn đông trốn tây, vì sao ta vừa sinh ra đã phải chịu đựng tra tấn của gã, vì sao chỉ cần là thứ ta thích liền phải giờ giờ phút phút lo lắng sẽ bị gã đoạt đi? Chẳng lẽ mệnh ta nên như thế? Hay chỉ là vì ta là đệ đệ của gã?"
Cuối cùng cũng đã đến chương thứ 100 ღවꇳවღ ღවꇳවღ Vậy là chặng đường của Tru Tâm sắp đi đến hồi kết rồi đó cả nhà ơi!!
Chương này lúc cặm cụi ngồi dịch, cảm xúc của mình khá lẫn lộn. Từ tiêu đề cho đến nội dung, sự khác biệt một trời một vực giữa ca ca của Cơ Hà và ca ca của Nhiễm Trần khiến mình càng thương cáo nhỏ của mình hơn (à không, của Long ca). Đến đây chắc các bạn cũng đã hiểu tương đối rốt cuộc Nhiễm Dật đối với Nhiễm Trần như thế nào rồi. Song có lẽ chúng ta vẫn nên đặt chút niềm tin vào phần lương tâm còn sót lại của Hoàng đế Lang Nghiệp ở những chương cuối cùng *cờ rai cờ rai*