- Cô tên gì?
Nam Cung Mẫn hướng ả nói.
- Lâm Phi Nhã.
Cô gật gù quan sát ả, sau đó lên tiếng
- Về đi, cho dù Tần có ở đây cũng không ký. Ngược lại càng khiến anh ấy tức giận hơn.
"Cạch" cửa lại một lần nữa mở ra, người bước vào dĩ nhiên là Phong Tần. Anh nhíu mày nhìn ả rồi liếc qua Mặc Vũ. Anh đi lại chỗ cô
- Sao mắt lại đỏ như vậy? Khóc sao?
Phong Tần đưa tay vuốt mắt cô, Nam Cung Mẫn lắc đầu
- Không có.
- Cô đến đây có việc gì?
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Phi Nhã, ả ta lúc này mới giật mình mỉm cười nói
- Tôi đại diện Cổ Thị muốn đến để bàn về việc hợp tác...
- Cút khỏi phòng làm việc của tôi ngay, lập, tức.
Lâm Phi Nhã chưa nói xong anh đã cắt ngang. Ả bị anh dọa nói không nên lời.
Nam Cung Mẫn vuốt ngực anh, dịu dàng nói
- Không tức giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Song, quay sang nhìn Lâm Phi Nhã
- Tôi nói rồi mà cô không nghe. Bây giờ thì biến cho khuất mắt, nếu không Tần lại tức giận.
Không đợi Lâm Phi Nhã lên tiếng cô đã quay sang anh
- Tần, em đói!
- Bà xã, em mới ăn cách đây hai tiếng.
- Em mặc kệ, mặc kệ...người ta đói mà!
Cô chu môi, đầu cọ vào ngực anh. Phong Tần bật cười, vuốt mái tóc cô
- Được rồi, muốn ăn gì? Hửm?!
- Em muốn ăn gà rán, thịt nướng, lẩu cay,...
Nam Cung Mẫn liệt kê hàng tá món mình muốn ăn. Mặc Vũ đứng bên nghệt mặt ra, phu nhân...có phải hay không ăn nhiều như vậy?
Phong Tần hôn lên trán cô, sủng nịnh nói
- Ăn nhiều như vậy không tốt cho dạ dày đâu.
- Nhưng người ta muốn ăn mà.
Nam Cung Mẫn ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn anh. Trên đời này anh không sợ trời sợ đất chỉ sợ nước mắt của cô. Phong Tần vội nói
- Được, nhưng no rồi thì được cố ăn. Biết không?
- Dạ.
Anh gật đầu hài lòng, ôm cô ra khỏi phòng làm việc. Lâm Phi Nhã bị cho ăn bơ tức giận, nghiến răng ken két. Mặc Vũ liếc nhìn ả
- Mời cô rời khỏi.
Sau đó không để ả phản ứng thì không khách khí kéo ả ra ngoài, lão đại ghét nhất những ai chưa được sự cho phép của mình thì xông vào phòng làm việc, ngoại trừ phu nhân.
***
Tại nhà hàng KFC
Phong Tần ngồi đối diện nhìn cô vơ ăn như hổ đói, nhịn không được mà cười ra tiếng
- Bà xã, ăn chậm thôi. Kẻo nghẹn.
Nam Cung Mẫn cầm gà rán trên tay nhìn anh
- Chồng, anh không ăn sao?
- Không ăn.
Anh lắc đầu, cầm khăn giấy lâu vết dầu trên miệng cô. Nam Cung Mẫn cười híp mắt đưa miếng gà lên miệng anh
- Một miếng thôi.
Nhìn ánh mắt mong chờ của cô anh không nỡ từ chối, đành mở miệng cắn một miếng.
- Có ngon không?
- Ngon, em ăn đi.
Cô gật đầu, rồi chú tâm ăn uống.
Sau khi rời khỏi nhà hàng KFC, anh dẫn cô đến một quán lẩu cay. Phong Tần nhìn cô bỏ ớt mà thầm than, anh dành lấy hủ ớt trên tay cô
- Vừa thôi, ăn ớt nhiều không tốt.
Nam Cung Mẫn cũng không nói gì. Anh cứ gấp cho cô còn mình thì không đụng vào miếng nào, cô nhíu mày
- Anh không ăn sao?
Phong Tần nhéo mũi cô, nói với giọng vờ trách
- Anh không ăn được cay.
- A...em quên mất, Tần...xin lỗi anh!
- Ngốc.
Anh mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Đợi cô ăn xong suất lẩu giành cho hai người, thì bên ngoài trời cũng đã trưa.
- Về nhà hay lên công ty với anh?
- Về nhà, em muốn ngủ.
Phong Tần yêu chiều nhìn khuôn mặt buồn ngủ của cô. Anh trả tiền sau đó không nói hai lời bế cô lên, cô cũng không phản kháng ngược lại còn rất hưởng thụ dựa vào lòng anh, hai mắt lim dim.
Phong Tần cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói
- Ngủ một lát, đến nhà anh gọi.
- Dạ.
Anh đặt cô ngồi vào ghế phụ, rồi điều chỉnh ghế ngã về phía sau, lấy chăn mỏng đắp lên người cô, xong xuôi anh vòng qua ghế lái khởi động xe rời khỏi quán lẩu.
Biệt thự Nam Cung
Phong Tần ôm cô vào cửa đã nghe thấy tiếng gọi của Cổ Ân Tâm
- Anh hai, chị dâu.
Anh nhíu mày không vui, nhìn xuống thấy cô không tỉnh thì mới thở nhẹ nhõm. Anh lạnh lùng nhìn Cổ Ân Tâm rồi đi thẳng lên lầu.
Năm phút sau, anh xuống Cổ Ân Tâm vẫn còn ở đó. Cô bé vội đứng dậy
- Anh hai.
Phong Tần không lên tiếng, anh ngồi xuống ghế sofa không cảm xúc nhìn Cổ Ân Tâm nói
- Ở trước mặt Tiểu Mẫn cô muốn sao cũng được, nhưng khi cô ấy không có ở đây cô gọi tên tôi là được. Tôi không chấp nhận cô là em gái mình.
Sắc mặt Cổ Ân Tâm tái nhợt, Phong Tần cũng không để ý nét mặt của cô bé, tiếp tục nói
- Chấp nhận cô là em gái của mình chỉ vì tôi nể mặt cô ấy.
- Anh...Phong Tần, anh không thể xem em là em gái sao?
Chứ "anh hai" muốn nói ra lạo đổi thành "anh Phong Tần" Cổ Ân Tâm nhìn anh với vẻ mong chờ.
- Không.
Anh lạnh lùng nói rồi đi lên thư phòng. Cổ Ân Tâm cười khổ, nghe nói chị dâu mang thai muốn đến thăm nhưng ai ngờ...,cô rời khỏi mà tâm trạng không vui như lúc đến.
Lãnh Ngụy Hàn ngồi trên xe nhìn thấy cô liền bảo dừng xe. Hắn bước đến chỗ cô
- Ân Tâm, em làm gì ở đây?
Cổ Ân Tâm nhìn hắn, gượng cười nói
- Em đến thăm người quen thôi.
Nhìn nụ cười gượng gạo của cô hắn cảm thấy chói mắt, lòng hơi nhói lên
- Tôi đưa em đi chơi.
- Nhưng...
Không để cô từ chối Lãnh Ngụy Hàn đã kéo cô lên xe. Cổ Ân Tâm không thể từ chối nên cũng mặc cho hắn dẫn đi.