[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 354: Cày cuốc chăm chỉ ở xã hội nguyên thuỷ (31)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư đã quên mất vụ luyện Tuyệt Thế Võ Công sẽ phải ăn thùng uống chậu, đến lúc Ninh Thư ngớ người ra thì đã có mấy giống cái đã nhìn Ninh Thư đầy mong chờ.


Ninh Thư: ...


Được rồi, dù vậy nhưng Ninh Thư vẫn vui lắm, ít ra vẫn có vài thú nhân có khởi sắc, mà có được tận mấy giống cái liền nên sau này bộ lạc sẽ yên ấm hơn thôi.


Ninh Thư mạo hiểm ra ngoài săn thú vào ban ngày. Cả đất trời đều ngập ngụa trong mùi hôi thối, đâu đâu cũng là xương động vật đã mục trắng.


Ninh Thư chạy rất xa, mãi sau rồi cũng bắt gặp một con trâu rừng, con trâu này đang đầm mình trong vũng bùn.


Cô thở phào, con trâu này đủ ăn hai ngày đấy, Ninh Thư phi gậy vào con trâu.


Giết được trâu rừng rồi, cô dồn lực nhấc con trâu lên, tự dưng lại có cái con gì đó nhảy lên vai cô, kêu chít chít và giật tóc cô.


Ninh Thư nhìn sang thấy cái con cục xám nhỏ thì suýt vẹo sống lưng. Cô nhắm mắt lại, hít thở đều đặn, đây chỉ là ảo giác, đây chỉ là ảo giác. Sao lại nhìn thấy cái con trời đánh đó ở đây được.


"Chít chít chít..." Cục xám nhỏ kêu với Ninh Thư, đôi mắt đen láy nhìn Ninh Thư chòng chọc và ứa nước mắt. Nó liếm lại chỗ nước mắt đó vào miệng, có vẻ như nó rất khát.


Ninh Thư: ...


Ninh Thư vác trâu về hang, mới về đến hang cái là cục xám nhỏ đã nhảy vào trong nồi đá và uống nước ừng ực.


Eda nhìn cục xám nhỏ và hỏi Ninh Thư: "Con gì thế?"


Ninh Thư chớp mắt: "Tớ cũng không biết nữa."


Cô đã bắt gặp cái con cục xám nhỏ giống với con chuột này ở thế giới công chúa, sau đó cô đưa cục xám nhỏ cho Lý Ôn, vậy sao cái con này lại ở đây?


Ninh Thư cảm thấy cái con này quen cô.


Cái con kia uống hết sạch nước trong nồi rồi nhảy lên vai Ninh Thư, nó vừa giật tóc vừa kêu chít chít liên hồi với cô.


Ninh Thư: ...


Cục xám nhỏ rớt nước mắt, nó lại liếm sạch chỗ nước mắt đó và chạy ra ngoài hang.


Ninh Thư cầm gậy đuổi theo cục xám nhỏ, sau cùng, cô tìm thấy một người đang nằm trong bụi rậm.


Cục xám nhỏ đang kêu chít chít với người đó.


Ban đầu Ninh Thư nhìn thấy một đôi giày thêu hình mây bám đầy bụi bẩn, tiếp theo đó là long bào vàng chói lóa, sau là khuôn mặt lấm lem tóc tai rối bù.


Ninh Thư dụi mắt, cha mẹ ơi, cô ngồi xổm xuống vén tóc của anh ta là và quả đúng là Lý Ôn thật.


Da anh ta bị cháy sạm, môi khô nứt toác.


Phắc diu, tại sao anh ta lại đến thế giới này chứ?


Ninh Thư bế bổng anh ta lên, bế công chúa anh ta về hang.


Eda: ...


Ninh Thư đặt Lý Ôn xuống đống cỏ khô, múc nước đổ vào miệng anh ta. Lý Ôn hôn mê vẫn uống nước theo bản năng.


Cục xám nhỏ nhìn Lý Ôn chằm chằm.


Ninh Thư lột quần áo anh ta ra, hở hết vóc dáng vạm vỡ chỉ để lại mỗi tiết khố. Ninh Thư đổ một ít nước xuống người anh.


Eda nhìn Lý Ôn đầy lạ lùng, bàn tay thì sờ quần áo của Lý Ôn và bảo: "Kaya Kaya cậu nhìn này, tấm da thú này mềm mại quá, ở trên còn có hình thù nữa, đây là cái gì thế chứ?"


Ninh Thư: ...


Cứ một lúc là Ninh Thư lại bón nước cho Lý Ôn, có vẻ như cục xám nhỏ biết mình đã an toàn nên rúc vào người Lý Ôn đang ngủ.


Gặp được người quen cũ ở thế giới này mang đến cảm giác thật vi diệu.


Tại sao Lý Ôn lại xuyên đến đây?


Lý Ôn tỉnh lại sau một ngày, mới mở mắt đã thấy khuôn mặt xấu xí phóng đại thì á khẩu, suýt thì ngất trận hai.


"Cô, cô nương..." Lý Ôn tạm gọi cái người xấu xí trước mặt như vậy, anh chưa từng gặp xấu thế.


Anh nhìn xung quanh, anh đang ở trong một cái hang lớn, xung quanh cũng toàn những người xấu xí, thậm chí còn có mấy con hổ con đang gặm giày của anh nữa.


Ninh Thư nhìn Lý Ôn, Lý Ôn hoang mang trước hoàn cảnh mới nhưng sau đó đã bình ổn lại.


"Trẫm... Tôi muốn ăn cái gì đó, cô cho tôi ít thức ăn được không?" Lý Ôn hỏi Ninh Thư.


Ninh Thư gật đầu, cho Lý Ôn một bát canh thịt.


Từ khi đến thế giới này, Lý Ôn đã đói meo cái bụng lâu lắm rồi. Tuy đây chỉ là thịt luộc thêm ít muối, thịt cũng hơi hôi nhưng Lý Ôn vẫn đánh chén ngon lành.


Lý Ôn hỏi Ninh Thư, "Tôi có thể hỏi một chút đây là đâu không?" Ninh Thư chỉ nhìn Lý Ôn chứ không trả lời.


Rồi sao mà anh đến được đây hả?


Lý Ôn lại hỏi: "Cô không hiểu trẫm... không hiểu tôi đang nói gì à?"


Bấy giờ Ninh Thư mới cất tiếng: "Anh là ai? Tại sao anh lại đến đây?"


"Tôi đến đây là tại cái con này." Lý Ôn vuốt lông cục xám nhỏ.


Ninh Thư: ???


Ngẩn tò te viết in đậm.


Ninh Thư hỏi 2333: "Anh ta làm sao thế này?"


2333 suy nghĩ rồi bảo: "Trong đất trời có một số động vật vô cùng kỳ diệu. Chắc là cái con này là chồn tuyết sống trong không gian rồi. Món khoái khẩu của nó là gặm nhấm mảnh vụn thế giới, nên bản thân nó có năng lực dịch chuyển tự do qua các thế giới."


Ninh Thư: (⊙0⊙)


Ninh Thư xách cục xám nhỏ lên, cô nhìn đi nhìn lại nó, nó trâu bò vậy cơ à?


Ninh Thư vạch chân sau của nó ra, ừm, có cc là đực.


Cục xám nhỏ trừng mắt đạp vào mặt Ninh Thư và nhảy về chỗ Lý Ôn.


Rõ ràng là cô gặp nó trước, thế mà cái con trâu bò này lại không thích mình, chán chả buồn nói.


Lý Ôn đang ở trong hang động, vậy nhưng anh cảm thấy tam quan của mình đang bị đả kích nặng nề. Ở đây có ba mặt trời, mười mặt trăng, lại có đứa bé thoáng cái biến thành một con hổ mọc cánh.


Nó là yêu quái à!


Mà anh còn không hiểu những người này đang nói gì, anh chỉ nói chuyện được với một người, nghe đâu là thủ lĩnh của bộ lạc này.


Lý Ôn vuốt mặt mình, đây là cái nơi quái quỷ gì thế này!


Lý Ôn cực kỳ thất vọng khi anh không biết đi săn, anh chẳng biết làm gì ở đây cả.


Dù anh có là hoàng đế cũng công cốc, tài năng mang đến quốc thái dân an không có có đất dụng võ ở đây.


Ngày nào anh cũng đợi để được bố thí một bát thịt, làm Lý Ôn cảm thấy xấu hổ vô cùng.


Nhìn khuôn mặt đau khổ của Lý Ôn, Ninh Thư thắp một nén nhang cho Lý Ôn. Nếu đến đây và không quay lại được vậy để cô xem anh ta sẽ làm cái gì.


Cái con cục xám nhỏ kia chẳng đáng tin tẹo nào, Ninh Thư cảm thấy sau này Lý Ôn còn khổ dài.


Ninh Thư khá bất ngờ khi Lý Ôn lại muốn đi săn với mọi người. Ninh Thư nhìn Lý Ôn bằng ánh mắt khinh bỉ. Điều khiển người khác thì được chứ đừng đùa rằng để tự mình lên sàn đánh đấm chứ.


Dẫu gì Lý Ôn vẫn là hoàng hế, cũng có luyện võ để cơ thể khỏe mạnh, thỉnh thoáng anh vẫn đi săn, anh cảm thấy mình làm được.


Ninh Thư chẳng cản làm gì, để cho anh ta lên sàn.


Lý Ôn có đối đầu với các con mồi thật, anh cảm thấy các con súc vật này ghê gớm lắm, nên dùng cả tính mạng để phấn đấu vì miếng cơm.


Bây giờ Lý Ôn muốn về nhà, vô cùng muốn về nhà.