Chuyển ngữ: Wanhoo
Xét từ một góc độ nào đấy, Mạch Đóa Nhi cũng được xem như bán thân để nhận lại thành công. Vậy mà chính Mạch Đóa Nhi lại đi miệt thị các nữ diễn viên dùng các mối quan hệ không có lòng tự trọng.
Đã luôn miệng bảo muốn tự lực cánh sinh để đạt được thành công, vậy chị sẽ cho em được như ý.
Trong xe, Mạch Đóa Nhi khóc lóc một lúc thì dừng, cô mệt quá, nhìn gò má hờ hững của Ninh Thư mà cô cảm thấy mình thật cô đơn.
Về đến khu nhà ở, Ninh Thư đưa Mạch Đóa Nhi vào trong nhà. Joey đang đeo tai nghe nghe nhạc, thấy Ninh Thư và Mạch Đóa Nhi về thì tháo tai nghe ra.
Joey thấy Mạch Đóa Nhi nhếch nhác thì ngạc nhiên, cô hỏi thăm: "Cô làm sao thế?"
Nhìn thấy Joey sướng mà mình thì bẩn thỉu thế này, Mạch Đóa Nhi chỉ bảo không sao rồi vào phòng tắm rửa.
Dạng khu nhà ở này được dùng làm khu ở riêng cho người mới, Mạch Đóa Nhi và Joey là người mới nên ở đây. Còn với nghệ sĩ đã kiếm ra tiền, đã nổi tiếng, vậy thì công ty sẽ cấp cho biệt thự riêng. Tất nhiên là nghệ sĩ đó cũng đủ khả năng tự mua nhà trong khu cao cấp cho mình.
Mạch Đóa Nhi và Joey cùng thuộc Trần Hy quản lý nên công ty đã để cho hai người ở chung. Căn nhà của Trần Hy cũng nằm trong khu căn hộ này.
Ninh Thư ngồi trên ghế hỏi Joey: "Học hành sao rồi em?"
Joey vừa cười vừa bày tỏ chân thành với Ninh Thư: "Tốt lắm ạ, cảm ơn chị Hy đã cho em cơ hội này nhé."
Ninh Thư ừ bảo: "Cố lên đấy, hai chị em mình buộc vào với nhau rồi, chị muốn các em kiếm ra tiền, được nổi tiếng hơn bất cứ ai."
"Em sẽ cố gắng chị Hy ạ." Joey vô cùng vui tươi, cô nói: "Chị Hy này, em có viết một bài hát và tự phổ nhạc, chị xem qua giúp em được chứ."
Ninh Thư xua tay, "Chị có phải dân chuyên đâu. Muốn được kiểm tra bài hát thì mai qua phòng thu âm thu vào rồi tung lên mạng xem xem."
"Em biết rồi ạ." Chỉ cần nghĩ đến có thể đây sẽ là ca khúc đầu tay của mình, lại còn do chính mình sáng tác thì Joey vô cùng phấn khởi.
Ninh Thư nói với Joey: "Ngày kia có một quảng cáo ở Thương Thành, là làm người mẫu giới thiệu sản phẩm ấy, em đi đi."
Joey gật đầu, đồng ý ngay tắp lự.
Mạch Đóa Nhi đang đứng tắm nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài thì cắn môi thật chặt, sắp khóc đến nơi.
Chị quản lý không quan tâm đến mình là vì chuyện xin lỗi Mạc Tước Phong lần trước đã làm chị Hy không vui chăng?
Chị ấy cứ lạnh nhạt với mình, vậy mà lại nói nhiều với Joey như thế. Nhớ đến lúc mới vào nhà mình đã nhếch nhác ngần nào trước mặt Joey, Mạch Đóa Nhi cảm thấy mình bị ghét và cho ra rìa.
Sao cô lại vô dụng như vậy chứ!
Mạch Đóa Nhi cứ nghĩ tung lung rồi lại muốn khóc, cô ngẩng đầu lên để vòi hoa sen rửa trôi nước mắt của cô.
Lúc Mạch Đóa Nhi tắm xong đi ra, Ninh Thư có thấy viền mắt rồi chóp mũi cô ta hơi hồng thì biết là có khóc. Ninh Thư an ủi Mạch Đóa Nhi: "Đừng có vội, cứ từ từ rồi sẽ làm được thôi, không có ai biết diễn xuất từ khi mới sinh ra cả. Giờ em chỉ hơi gượng gạo một chút chứ có kinh nghiệm cái là diễn ngon ơ à."
Mạch Đóa Nhi gật đầu, ừm giọng mũi. Ninh Thư chỉ nhìn qua Mạch Đóa Nhi đang buồn rầu rồi về luôn.
Ninh Thư vừa về, Mạch Đóa Nhi đã nói chuyện với Joey bằng cái giọng hơi ghen tỵ: "Cô sướng ghê ấy, chị Hy còn xin lịch học cho cô nữa chứ."
Joey chau mày: "Chị Hy cũng đưa cô đi thử vai rồi còn gì?" Mạch Đóa Nhi xinh mà khí chất cũng trong sáng, Joey thì thấy chị Hy mới quan tâm Mạch Đóa Nhi nhất. Có vấn đề gì chị Hy cũng giải quyết cho cô ta mà cô ta còn càu nhàu gì nữa?
Mạch Đóa Nhi bặm môi. Đâu phải thử vai gì đâu, chị ấy đưa cô đến ngay phim trường và bảo đạo diễn xếp cho cô một vai mà. Vai diễn ngày hôm nay làm Mạch Đóa Nhi bị sốc nặng.
Dù đã đánh răng mà đến tận bây giờ trong miệng Mạch Đóa Nhi vẫn còn cái mùi của bánh lương khô kinh khủng kia.
Chẳng lẽ đóng phim là như vậy ư? Rõ ràng cái cô nữ chính kia được trang điểm cầu kỳ, mặc quần áo cũng đẹp nữa, tại sao cô chỉ được diễn vai ăn mày chứ?
Mạch Đóa Nhi rất bức xúc.
Phía bên Ninh Thư, cô mới mở cửa đã thấy Hạ Ý đang tạo dáng đẹp trai bên cạnh cửa. Hạ Ý thấy Ninh Thư thì hỏi thăm Ninh Thư qua cánh cửa: "Hẹn hò không người đẹp?"
Ninh Thư chỉ nhìn rồi đẩy luôn Hạ Ý ra. Hạ Ý lùi về sau mấy bước rồi đỡ ngực, bảo: "Sao chị lại khỏe thế chị Hy? Chị là phụ nữ đó à?"
Ninh Thư biết Hạ Ý đang đợi mình để lại hỏi chuyện quảng cáo. Công việc bận rộn thật, mấy ngày tiếp theo sẽ chẳng cả có thời gian nghỉ cơ. Ninh Thư nhìn Hạ Ý, Hạ Ý đon đả: "Chị khỏe chưa chị Hy?"
"Đừng tệ bạc với cơ thể mình quá, chị Hy bị ốm làm em buồn lắm, em chỉ muốn bị ốm thay chị thôi." Hạ Ý nửa vờ nửa thật, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai xanh non mơn mởn kia thì chắc chắn các cô em đã bị say đắm bởi Hạ Ý ngay lập tức.
Ninh Thư chỉ nhìn Hạ Ý chứ chẳng đả động. Chắc thấy vở diễn vô dụng nên Hạ Ý cũng thôi không diễn nữa. Cậu nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt đầy khát vọng và bảo: "Chị Hy ơi, mấy cô ấy đều có việc để làm còn em chẳng có việc gì cả."
Ninh Thư liếc xéo cậu ta, "Không có việc gì làm thì chăm chụp cái mặt đẹp này lại rồi đăng lên weibo đi. Riêng cái mặt này của cậu là đủ để nổi tiếng trong chớp mắt rồi, sao lại không có việc để làm được chứ."
"Giờ chị Hy không thương em nữa rồi." Nếu không phải kiêng nam nữ, chắc là Hạ Ý cũng đã lắc tay Ninh Thư.
Ninh Thư cả giận: "Nói chuyện hẳn hoi đi. Định cho cậu đi quay thử quảng cáo giày thể thao mà chị mày nghĩ lại rồi."
Hạ Ý ưỡn cái ngực, nịnh nọt vờ vịt: "Đừng mà chị Hy, chị đừng thất thường như thế, chị là người tốt nhất trong lòng em đấy."
Ninh Thư lườm cậu ta, "Ngày kia đi quay thử với chị. Hai hôm nay đi giày thể thao rồi chạy nhiều vào mà lấy cảm hứng, đừng để kém người khác."
Miệng Hạ Ý ngọt như đường, "Em sẽ không phụ cơ hội chị Hy vất vả lắm mới lấy được cho em đâu."
Ninh Thư ừ một cái, chắp tay sau mông rồi bước đi thong thả.
Về đến nhà mình, mới vào trong cái là Ninh Thư vươn vai ngay, cô mệt quá.
Ăn linh tinh lằng nhằng rồi Ninh Thư buồn ngủ do cơ thể này vẫn ốm dở mà cố đi làm. Cô thấy mình như bảo mẫu, chuyện vặt gì cũng đến tay.
Hai ngày nữa là đến bữa tiệc Mạc Tước Phong có quan hệ với Mạch Đóa Nhi. Ninh Thư sẽ đưa hai nữ nghệ sĩ khác đi, không đưa Mạch Đóa Nhi theo nữa.
Mặc dù trước sau gì nam nữ chính cũng sẽ gặp và có quan hệ với nhau, nhưng Ninh Thư tính là sẽ không để hai người họ dính vào nhau quá sớm.
Cứ phải để Mạch Đóa Nhi khổ đủ đã.