[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 259: Thăng cấp vùn vụt không ai sánh bằng (5)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư cảm thấy tư chất cơ thể kém thật sự ấy, tu luyện mãi tu luyện mãi, đã thế còn có cả Nguyên Tinh mà Nguỵ Minh cho nữa nhưng vẫn không đột phá được cảnh giới Linh Sư.


Linh Đồ rồi Linh Sư rồi Linh Tông... Ở trên còn nhiều cảnh giới tu luyện lắm, trong khi nguyên chủ mới chỉ là một kẻ chân ướt chân ráo mới nhập môn Linh Đồ thôi, đúng là lo sốt vó đi được. Thế mà anh ta dám thi đấu với Sư Tuệ Đế cao hơn anh ta mấy cảnh giới đấy.


Đúng là cứt trâu có chết cũng muốn được bẹt vào hoa nhài, chẳng lẽ anh ta muốn tiếp xúc gần với nữ thần hơn đó hả?


Ở lỳ trong phòng mãi hơi khó chịu thật, Ninh Thư quyết định ra ngoài một lúc. Ra cửa cái là đã có hết người này đến người khác chào hỏi cô, hỏi thăm vết thương của cô đã lành lặn chưa cực kỳ quan tâm. Ninh Thư có thể nhìn thấy được sự khinh thường và trào phúng, hâm mộ và ghen tỵ của họ ở sâu trong đôi mắt, vậy mà câu chữ thốt ra lại rất tình cảm.


Những kẻ này đều biết Nguỵ Lương Nguyệt rất hào phóng, làm anh ta vui thì sẽ có được rất nhiều tài nguyên từ tay anh ta.


Ninh Thư thấy nguyên chủ khổ quá, chỉ có thực lực và là thực lực mạnh thì mới khiến người khác tôn trọng. Nguyên chủ là một thằng nhãi vung tiền ở Thiên Đạo Tông thì đã sao? Anh ta không hề có lấy được một người bạn thật lòng, tất cả mọi người đều đều coi anh là cái máy rút tiền.


Mà nguyên nhân chính cũng tại Nguỵ Minh cả, tại có nhiều người nịnh nọt ông ấy lắm. Có thể nói rằng Nguỵ Lương Nguyệt đang sống ở một thế giới ảo. Nguỵ Minh chết cái là Nguỵ Lương Nguyệt ngã nhào về thế giới thực tại khốc liệt luôn.


Dọc đường có gặp một vài nữ đệ tử ghét Ninh Thư ra mặt. Một số khác thì lả lơi đưa tình, vén váy để hở ra cặp đùi trắng nõn. Chỉ thiếu hỏi Ninh Thư rằng làm ván không anh đẹp trai ơi?


Cũng có ngày được con gái tán tỉnh làm Ninh Thư vô cùng rối lòng. Đi loanh quanh một lúc, chịu đựng đủ kiểu ánh mắt làm Ninh Thư vô cùng cạn lời, Ninh Thư cảm thấy mình vẫn nên về tu luyện thôi.


Ninh Thư khoanh chân trên giường nhìn Nguyên Tinh trong tay. Nguyên Tinh này là đá pha lê trong suốt hoặc có pha một ít tạp chất, bao hàm lấy nguyên khí đất trời bên trong, có thể khiến con người hấp thụ trực tiếp luôn.


Ninh Thư bỗng nhớ đến 2333 bị hao hụt quá nhiều năng lượng. Dạng nguyên khí đất trời này cũng được xem là dạng năng lượng, không biết có tác dụng với 2333 không nhỉ?


"Hệ thống 2333 ơi, cậu xem thử xem dạng Nguyên Tinh này có tác dụng với cậu không này?" Ninh Thư gọi 2333 ở trong lòng.


"Cấp năng lượng quá thấp, cảm ơn ý tốt của cô nhé." 2333 nói toẹt như vậy, tỏ rõ khinh thường ra mặt.


Ninh Thư: Phắc diu.


Biết thế đã không hỏi, đúng là tự mua nhục về mình.


2333 bảo: "Ninh Thư moa moa nè, có năng lượng phù hợp thì tôi sẽ nói cho cô biết."


Ninh Thư hấp thụ nguyên khí của Nguyên Tinh lâu ơi là lâu, cuối cùng mới đột phá được cảnh giới Linh Sư, trở thành một Linh Sư yếu ớt. Hiện giờ Ninh Thư chỉ được xem là một tay mơ mới nhập môn tu tiên thôi, nguyên khí trong cơ thể không cả tung ra được một chiêu lớn ấy.


Đột phá Linh Sư rồi nhưng Ninh Thư vẫn không dừng tu luyện một giây phút nào. Ngụy Minh không thể bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi, không để ý cái là sẽ bị kẻ khác đánh, nếu như yếu quá vậy sẽ toi ngay cái mạng, nhiệm vụ của cô cũng sẽ thất bại.


Ngụy Minh qua thăm thấy cuối cùng thằng con mình cũng đã đột phá cảnh giới Linh Sư thì được an ủi phần nào. Ông thả một con linh thú trong túi linh thú ra ngoài, và bảo Ninh Thư rằng: "Sau này đây sẽ là linh thú khế ước của mày."


Ninh Thư nhìn con đại bàng với cái mỏ cong khỏe, cao gần bằng một con người đang quắc nhìn mình. Không biết do ảo giác hay gì mà Ninh Thư cứ cảm thấy cái con chim này rất coi thường cô.


Bị con người khinh bỉ đã đành, đằng này lại bị cả một con chim coi thường nữa chứ.


Ninh Thư chỉ con đại bàng và hỏi: "Cha ơi, đây là linh thú khế ước của con ạ?" Miệng thì hỏi còn trong đầu thì nhớ đến hình ảnh đại hiệp Dương Quá và đại bàng gắn bó với nhau. Cô không muốn gắn bó với đại bàng đâu.


Ngụy Minh vỗ cánh chim đại bàng và bảo: "Đây là đại bàng Thiểm Phong[1], chảy huyết mạch của Côn Bằng thượng cổ đấy. Tốc độ của nó nhanh như gió, nếu mày gặp nguy hiểm gì thì đại bàng Thiểm Phong có thể đưa mày chạy trốn."


Ông bố Ngụy cũng biết thằng con mình là cái thể loại gì, chuẩn bị linh thú khế ước cũng là để bảo toàn tính mạng luôn.


"Lương Nguyệt, phóng sức mạnh tinh thần của mình ra rồi đóng dấu vào ý thức của đại bàng Thiểm Phong đi." Ông bố Ngụy vừa nhắc Ninh Thư vừa khống chế đại bàng Thiểm Phong có khả năng sẽ chống cự.


Ninh Thư đần mặt hỏi ông bố Ngụy: "Làm thế nào ạ?" Trước giờ không sống ở thế giới kiểu này bao giờ, cô không biết làm thế nào để khế ước với linh thú thật. Mà trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có kiến thức ở mặt này cơ.


Cái mặt mo của ông bố Ngụy đen sì ngay lập tức, "Đã bảo mày bớt bớt chơi đàn bà đi thì không nghe, rồi giờ cái kiến thức cơ bản nhất mày cũng không biết. Sau này mà còn nói ra cái câu mất mặt thế thì đừng có mà nhận mày là con trai Ngụy Minh ta đấy. Tập trung sức mạnh tinh thần đi, rồi đóng dấu ý thức của mình vào ý thức của đại bàng Thiểm Phong ấy."


Mô tả trừu tượng thế trời!


Ninh Thư không hiểu lắm nhưng vẫn tập trung tinh thần của mình. Cô nghĩ bụng muốn khế ước con linh thú này, và ý thức đã xuất hiện một chấm đỏ và một chấm trắng. Hai chấm sáng nhỏ xíu này đẩy nhau, Ninh Thư ép chấm trắng, khó lắm mới sáp nhập được vào bên trong chấm đỏ. Rồi xong cô cảm thấy được ngay mình đã có mối liên hệ với con Thiểm Phong này, sai nó cái gì cũng được hết.


Dễ dàng điều khiển như tay với chân ấy.


Vui thế nhưng Ninh Thư vẫn mệt gần chết, cô vã mồ hôi toàn thân, hệt như mới được vớt từ dưới sông lên.


Ông bố Ngụy thấy cuối cùng Ninh Thư cũng thành công thì cười khà khà. Lại thấy dáng vẻ chật vật của Ninh Thư thì mất hứng: "Xem cái dáng vẻ của mày này, đúng là làm cha mày mất mặt."


Đúng đó, quá là mất mặt luôn.


"Mày cầm cái túi linh thú này đi, bình thường thì đại bàng Thiểm Phong sẽ ở trong cái túi này. Đại bàng Thiểm Phong cũng cần ăn uống, không có việc gì thì mày thả nó ra để nó tự đi tìm cái ăn. Nếu có bảo vật gì tốt một chút cũng cho nó ăn đi, nó thăng cấp thì cũng giúp được mày nhiều hơn." Ông bố Ngụy dặn dò Ninh Thư.


Ninh Thư gật gù nhận lấy cái túi linh thú. Cô mở túi ra rồi chỉ vào cái con đại bàng Thiểm Phong đang đứng im lù lù ở kia: "Vào đi."


Thế nhưng đại bàng Thiểm Phong không nghe lời Ninh Thư, nó vẫn đứng lù lù như cũ, cứ nhìn Ninh Thư mãi.


"Vào đi." Ninh Thư lại bảo.


"Ôi giời ơi..." Ông bố Ngụy vỗ trán cái đét, thấy dáng vẻ ngu không tả nổi của Ninh Thư thì đến chết, "Ra lệnh cho linh thú ở ngay trong đầu mình ấy. Đáng ra ông đây nên ghim mày lên tường rồi dạy lại cái thằng ranh mất mặt này mới đúng."


Ninh Thư: →_→


Nói thẳng thế ngay trước mặt con trai mà cũng ổn thật à?


Trước đây cô chưa vào thế giới như thế này bao giờ, kiểu gì thì kiểu cũng cần có thời gian để thích nghi với sự vật mới chứ. Mỗi lần dịch chuyển đến một thế giới là cô lại có cảm giác phải xây dựng lại tam quan một lần.


Ninh Thư ra lệnh cho đại bàng Thiểm Phong trong đầu, sau đó một còn đại bàng to đã biến thành một vệt sáng và chui vào trong túi linh thú.


Một con đại bàng vừa to vừa cao như thế vào trong túi rồi mà cái túi vẫn nhẹ tênh thế này. Ninh Thư cảm thấy thật thần kỳ, cứ vung vẩy cái túi mãi.


Buộc túi linh thú vào hông xong, Ninh Thư hỏi ông bố Ngụy: "Cha ơi, hôn ước của con với Sư Tuệ Đế sao rồi ạ, chưởng môn bảo sao cha?"


"Chuyện đó phải từ từ đã. Dù là hôn ước nhưng vẫn là chuyện hợp tác của hai tông môn. Chúng ta đơn phương từ hôn thì Hồng Môn Tông sẽ nghĩ chúng ta muốn cắt đứt hiệp nghị mất." Ông bố Ngụy nói rồi lại quay qua hậm hực Ninh Thư: "Mày nói xem tại sao cái thằng ranh mày lại vô dụng thế hả?"


Ninh Thư: Con...


_


Chú thích


1. Thiểm Phong: nghĩa là nhanh như gió.