Chuyển ngữ: Wanhoo
Nuốt đan dược xong rồi Ninh Thư mới lồm cồm bò dậy nhìn cô gái đeo lụa che mặt. Cô gái này ra tay tàn nhẫn thật đấy, chẳng những không tha vì cô không cử động được mà còn được đà đánh cố cơ.
Người đàn ông trung tuổi đứng trước mặt Ninh Thư cũng khó chịu ra mặt, ông nhìn lướt qua Sư Tuệ Đế rồi ngoảnh lại hừ một cái, rất hối hận vì đã không dạy dỗ Ninh Thư nên người.
Ninh Thư đần mặt chỉ biết cúi gằm mặt. Sự thật là người cô đang rất đau, tâm hồn cô đang bị tổn thương nặng nề.
Tại sao cô lại biến thành một thằng con trai chứ? Hồn con gái da con trai tức là gay hả?
Trọng tài lên tiếng: "Hồng Môn Tông đấu Thiên Đạo Tông, Sư Tuệ Đế Hồng Môn Tông thắng."
Ninh Thư quan sát xung quanh, cô đoán là đệ tử các môn phái đang thi đấu và cô bị cô gái tên Sư Tuệ Đế đánh bại. Nhìn thấy cô gái này là trái tim Ninh Thư lại thổn thức, đó không phải cảm giác của Ninh Thư mà là phản ứng của cơ thể.
Người đàn ông trung tuổi thấy Ninh Thư sầu não thì khó chịu ra mặt. Ông lại dốc lọ ngọc đổ ra một viên thuốc nữa rồi nhét vào miệng Ninh Thư, "Về phòng chữa cho lành thương đi. Sau này mà còn không tu luyện hẳn hoi thì chuyện xấu hổ này còn tiếp diễn dài."
"Vâng ạ." Ninh Thư trả lời nhưng đâu có biết phòng mình ở đâu đâu, thế là cô cuộn tròn người ngủ luôn dưới đất.
"Há há..." Xung quanh lại cười ầm lên. Người đàn ông trung tuổi quắc mắt nhìn xung quanh, xung quanh mới giảm một chút tiếng cười sau rồi sai người khiêng Ninh Thư xuống.
Ninh Thư được người khác khiêng về phòng thì nằm bẹp dí trên giường gào lên với 2333, "Sao tôi lại biến thành con trai hả?"
"... Xin lỗi cô, tại tôi định vị sai mất. Cô cũng biết tôi hao hụt rất nhiều năng lượng vì lần trước cứu cô mà." 2333 nói với giọng xấu hổ.
Ninh Thư: ... Thật hết nói nổi.
"Nhưng mà anh chàng này cũng là người cần thay đổi số phận đấy. Cô dịch chuyển vào người anh ta rồi thì hoàn thành nhiệm vụ cho anh ta đi." 2333 nói lí nhí, "Thôi không nói chuyện nữa, tôi hết năng lượng rồi."
Ninh Thư: ...
Ninh Thư đến chết mất thôi, cô quen đi tiểu ngồi giờ bỗng nhiên phải lôi cái gì đó ra để đứng đái thì Ninh Thư không làm nổi đâu.
Ninh Thư bắt đầu tiếp nhận cốt truyện trong trạng thái vừa bất đắc dĩ vừa phẫn uất.
Đây là một thế giới tu tiên mà kẻ mạnh làm vua kẻ thua làm chó. Nguyên chủ tên Ngụy Lương Nguyệt, người đời gọi là công tử Lương Nguyệt dâm dê. Bố anh là trưởng lão Thiên Đạo Tông có rất nhiều tài nguyên tu luyện, vậy nên anh là một cậu công tử nhà giàu thứ thiệt. Cũng bởi có một ông bố giỏi giang nên anh đi đâu cũng được người ta nể mặt, mọi việc ở Thiên Đạo Tông đều thuận lợi với nguyên chủ.
Thật ra nguyên chủ không thích tu luyện mà thích chuyện yêu đương trai gái cơ, thế nên càng nổi tiếng với cái danh đê tiện hơn.
Chưa hết, nguyên chủ còn có một vị hôn thê cũng chính là Sư Tuệ Đế trên sàn đấu vừa nãy. Nguyên chủ thích vị hôn thê này lắm, dù nguyên chủ đã ngủ với rất nhiều gái, thế nhưng với vóc dáng vượt trội của Sư Tuệ Đế thì nguyên chủ chỉ thích Sư Tuệ Đế thôi.
Cùng với đó, nguyên chủ cũng là một thằng đàn ông ăn hại chỉ biết dựa dẫm vào bố, có mỗi một "cậu bé" mà chơi biết bao cô em. Sư Tuệ Đế khá ghét vị hôn phu này, cô còn muốn giết Ngụy Lương Nguyệt là đằng khác.
Hôn sự này là hôn sự của Hồng Môn Tông và Thiên Đạo Tông, nghĩa là Sư Tuệ Đế không có quyền quyết định. Dù có thế thì gả cho người đàn ông như anh ta cũng không phải điều mà Sư Tuệ Đế mong muốn.
Nhân vật chính của thế giới này là nam đệ tử Diệp Vũ của Hồng Môn Tông. Nam chính có may mắn cực đại tu luyện như bật chế độ auto, đã thế còn giết người ở một đẳng cấp khác nữa chứ. Tất cả các thiên tài đều chết ngay tức khắc khi mới xém chạm mặt anh ta, và thế là biết bao nhiêu pháp bảo và các kỳ ngộ đều đắp đống vào anh nam chính.
Bên cạnh đàn ông thành công luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh, ngay cả Sư Tuệ Đế cũng bị hào quang của sư đệ này lóa mắt. Diệp Vũ thương yêu tất cả các cô gái, anh ta bắt đầu nhặt nhạnh đủ kiểu gái đẹp về bên mình như sưu tập tem để trên đà thành lập hậu cung ba nghìn mỹ nữ.
Diệp Vũ cũng thích sư tỷ Sư Tuệ Đế lạnh lùng kiêu sa như thần tiên này. Anh ta biết vị hôn phu của sư tỷ là loại đàn ông đê tiện thì vô cùng quan tâm Sư Tuệ Đế. Mình mà đoạt được bảo vật nào có khả năng hỗ trợ việc tu luyện là đều đưa cho Sư Tuệ Đế hết.
Ban đầu Sư Tuệ Đế còn từ chối, nhưng sau đó đã bị câu nói bản thân phải đủ mạnh thì mới có thể thoát khỏi bánh xe vận mệnh của Diệp Vũ làm cho rung động.
Sư Tuệ Đế rất ghét việc nguyên chủ Ngụy Lương Nguyệt có nhiều tài nguyên tu luyện đỉnh mà không chịu cố gắng, chỉ biết ăn chơi đàn đúm suốt ngày. Thế giới này vô cùng khốc liệt, nếu không có thực lực thì sẽ chẳng có quyền gì hết. Và thế là sự chênh lệch giữa cô ta và Ngụy Lương Nguyệt đã ngày càng lớn.
Tổng kết lại, Sư Tuệ Đế là vầng trăng sáng vằng vặc trên cao, còn Ngụy Lương Nguyệt lại là con chó ghẻ dưới đất.
Ngụy Lương Nguyệt biết chuyện vị hôn thê của mình nhập nhằng với thằng khác thì dẫn người đi xử lý Diệp Vũ ngay. Hống hách là thế nhưng lần nào anh cũng bị Diệp Vũ đánh cho nhục mặt, trang bị của anh đều bị Diệp Vũ vơ vét hết.
Ngụy Lương Nguyệt chỉ là thằng nhãi dâng bảo bối cho Diệp Vũ thôi.
Cuối cùng thì Ngụy Lương Nguyệt vẫn thành thân với Sư Tuệ Đế. Diệp Vũ nổi giận hộ người đẹp nên đã cướp Sư Tuệ Đế trong hôn lễ đi mất.
Dáng vẻ Sư Tuệ Đế sắp thành vợ người ta mà còn khóc lóc cảm động trong lòng thằng đàn ông khác đã làm Ngụy Lương Nguyệt tức đến đau lòng.
Bố của Ngụy Lương Nguyệt là một ông bố rất bênh con, thấy con trai mình bị sỉ nhục là định giết quách Diệp Vũ. Nhưng mà Diệp Vũ là ai chứ? Anh ta có thần khí, lại có thần thú, còn có đủ các quân bài chưa ngả nữa. Và thế là anh ta đã đánh bố Ngụy Lương Nguyệt sơ suất khinh địch đến trọng thương.
Anh ta cướp dâu trước mặt Thiên Đạo Tông, rồi lại đánh trọng thương trưởng lão của Thiên Đạo Tông, tất cả đó đã là những cú vả thật chua chát vào mặt Thiên Đạo Tông. Thiên Đạo Tông không còn mặt mũi trong giới tu luyện nên đều muốn giết chết Diệp Vũ.
Dù Diệp Vũ có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là một vãn bối lợi hại, tính ra thì vẫn còn kém các lão làng tu luyện bao nhiêu năm nay lắm. Diệp Vũ bị thương trước cuộc bao vây tấn công của nhiều người, sau rồi phải nhờ vào quân bài chưa ngả mới dẫn Sư Tuệ Đế chạy trốn được. Trước khi trốn anh ta còn bỏ lại một câu nói tinh tướng rằng, ngày sau sẽ quay lại san bằng Thiên Đạo Tông cầm thú mà ra vẻ đạo mạo.
Ngụy Lương Nguyệt thì thành trò cười, hôn sự cứ hỏng bét như vậy. Diệp Vũ thâm lắm, bố anh bị thương nặng, chẳng gắng gượng được bao lâu thì chết luôn. Từ giây phút đó, Ngụy Lương Nguyệt không còn chỗ dựa ở Thiên Đạo Tông, những kẻ ngày trước nịnh hót anh đều trở mặt cả. Ngày trước có bao nhiêu kẻ nịnh nọt, thì bây giờ có bấy nhiêu kẻ chê bai anh, chà đạp anh.
Ngụy Lương Nguyệt nếm đủ mùi vị lòng dạ con người, bấy giờ anh mới định cố gắng tu luyện, nhưng chợt nhận ra mình chẳng có tài nguyên nào để tu luyện cả. Bản chất của tu tiên đã là làm trái với ý trời rồi, mà tư chất Ngụy Lương Nguyệt cũng không quá khá. Muốn đột phá tu luyện như Diệp Vũ thì chắc chắn là mơ tưởng hão huyền.
Ngụy Lương Nguyệt nhận ra không có phụ thân bảo vệ đúng là chật vật quá. Ngày Diệp Vũ tu luyện thành công và quay lại trả thù, Ngụy Lương Nguyệt đã bị tiêu diệt bởi một cái vung tay chẳng tốn bao sức của Diệp Vũ.
Anh hối hận đến rơi nước mắt khi nhìn thấy Sư Tuệ Đế đứng cạnh Diệp Vũ.
Anh mất phụ thân, vị hôn thê thì chạy theo kẻ khác, tiểu đệ ngày xưa thì bắt nạt anh. Anh đã mất tất cả vì một cô gái rồi.
Ninh Thư thắp cho anh bạn này mấy cây nến.