[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 251: Nỗi hận của hoàng hậu (27)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Mưa đã tạnh nhưng không khí vẫn lạnh giá, bầu không khí ngoài tẩm điện khá nặng nề. Chợt Hoắc Khanh nở nụ cười, hắn nhìn các thần tử và nói vô cảm: "Nói đi, rốt cuộc các khanh muốn gì?"


"Hoàng thượng, chúng thần chỉ muốn hoàng thượng lạc lối thì biết đường quay lại, giết yêu quái vì nước nhà thôi ạ." Lão thái sư không nhường một bước.


Hoắc Khanh cười khẩy, áp lực tỏa ra vô cùng nặng nề, "Nếu trẫm không giết thì sao? Trẫm là thiên tử mà đến người trẫm thương cũng chẳng bảo vệ được, vậy hoàng đế trẫm đây cũng bất lực quá."


"Hoàng thượng, hoàng thượng gánh trên vai sự hưng thịnh của Yên quốc, dù chúng thần có chết cũng phải đưa hoàng thượng quay về con đường đúng đắn ạ." Ngự sử thưa với Hoắc Khanh.


Hoắc Khanh sầm mặt lại, "Đã thích chết, vậy trẫm cho khanh toại nguyện." Hoắc Khanh rút kiếm của thị vệ bên cạnh, thoáng cái đã đâm kiếm vào bụng ngự sử.


Chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người đều thốt lên ngạc nhiên. Ngự sử bị đâm thều thào: "Hoàng thượng, xin ngài hãy giết yêu quái. Một khi còn yêu quái, khó mà giữ được giang sơn Yên quốc."


Hoắc Khanh giận tím mặt, hắn mà cho cái ông ngự sử này được toại nguyện được lưu danh muôn đời, e là đời sau sẽ nhớ mãi viên quan lấy cái chết để khuyên can và bị hắn giết này mất.


Bàn tay cầm chuôi kiếm run run, đầu đau như búa bổ, lưng túa đầy mồ hôi.


Ninh Thư còn sợ hơn khi thấy động tác của Hoắc Khanh, cô vội sai Thanh Trúc: "Mau đi gọi thái y đi, đừng để Vương đại nhân gặp chuyện chẳng lành."


Tranh Trúc cuống cuồng chạy đi ngay.


Ninh Thư không ngờ Hoắc Khanh lại ra tay thật đâu. Con hồ ly đúng là vảy ngược của hắn, ai chạm vào là hắn sẽ phát điên ngay.


Vương đại nhân bị đâm hộc máu mồm, giây phút cuối cùng trước khi chết vẫn cố khuyên Hoắc Khanh, "Hoàng thượng, xin ngài hãy giết yêu quái, xin ngài giết yêu quái."


Thái y chưa cả đến mà Vương đại nhân đã tắt thở rồi, máu hòa vào nước loãng ra trôi đi rất xa, thị vệ đưa đại nhân Vương ngự sử xuống dưới.


Ninh Thư nhìn Hoắc Khanh bằng đôi mắt đầy tâm tư, ngoảnh sang thấy con hồ ly đang bịt miệng vì sợ hãi thì mắng thẳng mặt con hồ ly: "Hoàng thượng gây ra chuyện điên rồ này vì nhà ngươi, nếu như nhà ngươi yêu hoàng thượng thật vậy hãy tự kết thúc mọi chuyện đi, đừng để hoàng thượng khó xử vì nhà ngươi như vậy. Hoàng thượng đã bị chụp cái mũ hôn quân vì nhà ngươi rồi đấy!"


Ninh Thư chỉ nói mấy câu thế thôi, cô dám chắc chắn con hồ ly không dám tự giết mình bởi con hồ ly là một kẻ vô cùng ích kỷ.


"Tiêu Tiêu, nàng im đi." Hoắc Khanh cầm thanh kiếm đang nhỏ máu chặn trước mặt hồ ly, "Kim Linh là cô gái mà trẫm thương, không ai trên thế gian này được hại nàng ấy hết."


Ninh Thư: ...


Được thôi, chú em vui là được.


Hành động của Hoắc Khanh đã làm mọi người đứng hình, các đại thần quỳ dưới đất đều tái mét mặt mày. Lão thái sư còn tức đến lảo đảo người, giọng nói run rẩy: "Hoàng thượng, ngài cũng giết luôn cựu thần đi, giết hết cả chúng thần đi, giang sơn Yên quốc lâm nguy rồi."


Lão thái sư nói mà thiếu điều khóc: "Tiên đế ơi, thần có lỗi với ngài, thần đã không làm tròn trọng trách phụ tá hoàng thượng, thần đã để hoàng thượng bị yêu quái đầu độc, để rồi gây ra những chuyện tàn bạo thế này."


"Hoàng thượng, các vị đại thần chỉ cần thái độ thôi, hay là cứ giao con hồ ly tinh này ra trước đi ạ." Ninh Thư đi qua nhún người hành lễ với Hoắc Khanh.


"Im đi Tiêu Tiêu, nàng đừng tưởng trẫm không biết nàng đang nghĩ gì trong lòng." Hoắc Khanh ghét Ninh Thư vô cùng.


Ninh Thư tủi thân: "Hoàng thượng, mọi chuyện thần thiếp làm đều chỉ vì hoàng thượng mà thôi, tình hình này thì cần có người nhường một bước trước ạ."


"Hừ, giao Kim Linh ra rồi tiếp theo sẽ giết nàng ấy chứ gì? Trẫm sẽ không nhường bước! Không còn Kim Linh, vậy thì trẫm cũng chẳng cần cái ngôi vị hoàng đế hay cái giang sơn Yên quốc này làm gì nữa." Hoắc Khanh lườm Ninh Thư như liếc lưỡi dao sắc bén qua.


Ôi trời trời, tình cảm sâu đậm quá má, cảm động quá trời luôn, bà khinh! Ninh Thư kéo ống tay áo Hoắc Khanh, "Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin ngài đừng sai lầm thêm nữa."


Hoắc Khanh vung tay áo hất văng tay Ninh Thư ra, "Tiêu Tiêu, nàng đừng giả vờ giả vịt nữa. Trẫm chưa từng thương với nàng, giờ đây nàng dám to gan thích giở trò với Kim Linh của trẫm thì cứ việc trả giá bằng cái mạng của nàng, trẫm sẽ giết nàng trước tất cả."


Hoắc Khanh nói rồi đâm thanh kiếm trong tay đến Ninh Thư.


"Nương nương cẩn thận!" Tiêu nguyên soái hốt hoảng hét lên với Ninh Thư. Ông định đứng dậy nhưng do quỳ lâu quá nên bắp chân tê cứng, chỉ biết trơ mắt nhìn thanh kiếm đang đâm đến cháu gái mình.


"Mẫu hậu, mẫu hậu mau né đi." Hoắc Thừa Vọng gọi Ninh Thư đến lạc cả giọng.


Ninh Thư hét chói tai rồi lăn một vòng dưới đất, né thanh kiếm của Hoắc Khanh trong trạng thái nhếch nhác nhất. Cô nhìn Hoắc Khanh chằm chằm bằng đôi mắt đầy khiếp đảm và đau đớn, "Hoàng thượng, ngài định giết thần thiếp ư?"


Mắt Hoắc Khanh đỏ lừ, hắn muốn bình tĩnh lại nhưng máu nóng sôi trào trong lồng ngực chỉ muốn hủy diệt tất cả. Hoắc Khanh biết mình rơi vào bẫy rồi.


"Đừng mà Hoắc Khanh." Con hồ ly giữ Hoắc Khanh lại, vừa lắc đầu vừa khóc nói: "Hoắc Khanh đừng giết người vì em, em không muốn làm anh khó xử đâu. Em rời khỏi hoàng cung được mà, chỉ cần anh sống hạnh phúc là được rồi."


Hoắc Khanh cả kinh vội vàng giữ vai hồ ly, "Nàng là của trẫm, trẫm không cho phép nàng rời khỏi trẫm."


Ninh Thư đỡ búi tóc đã xô lệch của mình và an ủi Hoắc Thừa Vọng đang sợ hãi.


Sự việc phát triển đến hiện giờ làm các văn võ bá quan càng không tha cho con hồ ly được. Con hồ ly cực kỳ sợ, nó muốn trốn nhưng lại đang bị Hoắc Khanh giữ chặt bên mình.


Con hồ ly hoảng loạn, sợ đến run rẩy, khóc với Hoắc Khanh: "Em không muốn chết đâu Hoắc Khanh, em không muốn chết đâu."


"Không ai bắt nàng chết được cả, có trẫm ở đây, không kẻ nào được hại nàng được đâu." Hoắc Khanh ôm con hồ ly đang khóc thút thít.


Ninh Thư cảm thấy ớn quá, anh anh em em như thế đâu có được tích sự gì.


"Nếu hoàng thượng muốn con yêu quái này sống, vậy xin hoàng thượng hãy nhường ngôi, vậy thì con yêu quái sẽ gieo rắc ít tai họa cho giang sơn Yên quốc nhất có thể." Lão thái sư bắt Hoắc Khanh nhường ngôi ngay lập tức.


"Chúng thần đồng ý, xin hoàng thượng nhường ngôi." Đại thần quỳ dưới đất đồng thanh hô.


Hoắc Khanh sững sờ cả người, đến hàm răng cũng như đang run cầm cập đập vào nhau, "Hóa ra các ngươi đợi ở đây là để phế truất trẫm! Đây là Yên quốc của Hoắc gia, giang sơn này là Hoắc gia giành lấy, từ bao giờ lại đến lượt những tên nô tài như cái ngươi quyết định chứ!"


"Chúng thần cũng chỉ muốn vì ngàn đời của Yên quốc thôi. Nếu như hoàng thượng không muốn nhường ngôi vậy hãy giết yêu quái đi. Cựu thần đã nhiều tuổi thế này rồi, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Có thể làm chút gì đó cho giang sơn Yên quốc, vậy khi xuống mồ cũng có thể hãnh diện với tiên đế rằng cựu thần đã làm hết trách nhiệm."


Lão thái sư không màng sống chết.


Hoắc Khanh rùng mình ớn lạnh. Hắn có một cô gái để thương, cớ sao những kẻ này lại bắt hắn phải làm một kẻ cô đơn trên núi cao chứ. Không có Hồ Nhi, vậy sống đâu còn có ý nghĩa gì!


Hiện giờ đang có hai ngã rẽ trước mặt Hoắc Khanh, một là có ngôi vị hoàng đế thì không được có hồ ly, hai là có hồ ly thì không có ngôi vị hoàng đế.