[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 233: Nỗi hận của hoàng hậu (9)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Phi tần hậu cung có được gợi ý của Ninh Thư thì ba bữa mỗi ngày đều mang thức ăn qua, liên tục nhắc nhở sự tồn tại của mình.


Hoắc Khanh không có cảm xúc gì trước nhiệt tình của các phi tử. Hoắc Khanh không triệu kiến bất cứ phi tần hậu cung nào, hắn sợ làm cái con hồ ly giận.


Dù thế con hồ ly nhìn hết bánh ngọt lại điểm tâm ùn ùn như lũ thì rất bực bội. Hồ ly vừa khinh hoàng thượng đúng là con ngựa giống cao cấp lại vừa ghen trong lòng.


Hoắc Khanh rất chiều cô, nhưng cô chỉ là một con hồ ly thôi. Hậu cung của hắn nhiều người đẹp như bước ra từ tranh thế kia thì mình là cái thá gì. Ông trời ơi, tai sao lại biến cô thành một con hồ ly chứ!


Con hồ ly tức tối nhảy lên nhẵm hết vào chỗ bánh ngọt rồi canh bổ, làm cái bàn tanh bành cả. Thái giám ở bên cúi mặt giả vờ không nhìn thấy.


Hoắc Khanh không bận tâm đến chỗ canh bổ này, hắn nói với hồ ly bằng giọng yêu thương: "Bớt giận đi nào, cái con này, sao con lại đáng yêu thế chứ."


Con hồ ly ư ử hai tiếng, tỏ thái độ "Tôi rất tức giận, anh đừng nói chuyện với tôi, có nói tôi cũng không quan tâm đến anh đâu" và khinh khỉnh bỏ đi.


Thái độ ấy đã làm Hoắc Khanh cười ha ha, hắn ôm hồ ly, bảo: "Sao lại cục cằn thế, đáng yêu thật đấy, trẫm phải làm sao với con đây."


Con hồ ly bực bội lắm, lại thấy Hoắc Khanh còn cười được thì nhe răng cắn ngón tay Hoắc Khanh. Lần này hồ ly cắn mạnh thật, cắn chảy máu ngón tay Hoắc Khanh luôn.


"Hoàng thượng!" Tiểu thái giám hoảng sợ hỏi: "Có cần gọi thái y không ạ?"


"Không cần." Hoắc Khanh nghĩ ngợi rồi ngậm ngón tay bị hồ ly cắn vào miệng mút một cái, hắn cảm nhận được cả mùi của hồ ly ở ngón tay mình.


Tim Hoắc Khanh đập thình thịch, cảm thấy mình đang gián tiếp hôn hồ ly. Hoắc Khanh không kiềm chế được liếm đầu lưỡi một cái, dù miệng toàn mùi máu nhưng Hoắc Khanh lại cảm thấy nóng rực cả người.


Hắn bị làm sao vậy, điên rồi ư?


"Ư ư ư..." Hồ ly thấy mình cắn Hoắc Khanh chảy cả máu thì nhìn Hoắc Khanh bằng đôi mắt lo lắng ngập nước mắt.


"Hoàng thượng, con hồ ly này làm long thể bị thương, có cần..." Tiểu thái giám chưa nói hết câu đã bị cái nhìn lạnh ngắt của Hoắc Khanh làm cho đứng hình, hãi hùng quỳ phịch xuống, "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng."


"Lôi xuống đánh hai mươi gậy cho biết cái gì nên nói cái gì không." Hoắc Khanh ra lệnh lạnh lùng.


Lập tức có ngay thị vệ vào lôi tiểu thái giám ra ngoài, thái giám bên người Hoắc Khanh thưa rằng: "Hoàng thượng, nô tài cũng đi theo giám thị hành hình ạ."


Hoắc Khanh chỉ ước trong phòng không có ai thôi, hắn phẩy tay cho Khưu công công - thái giám bên người lui xuống.


Sau khi Khưu công công lui rồi, Hoắc Khanh ôm con hồ ly, dỗ dành: "Con bớt giận đi, con nhìn xem, con cắn trẫm bị thương rồi này, lần sau trẫm sẽ không tha cho con dễ dàng đâu."


Dù Hoắc Khanh có bảo sẽ phạt hồ ly nhưng giọng nói lại rất không đàng hoàng. Con hồ ly đỏ mặt, cảm thấy may mắn bởi mình đang là hồ ly nên không làm cái mặt đỏ bừng được.


Nghĩ đến người đàn ông này chiều mình như thế, nước mắt hồ ly rơi xuống. Có được một người chiều chuộng mình như thế cũng xem như là ông trời bù đắp một chút bởi mình đã xuyên thành hồ ly.


"Đừng khóc mà Hồ Nhi, trẫm bảo phạt con chỉ là nói đùa thôi. Trẫm không cho con khóc nữa, khóc nữa trẫm sẽ hôn con đấy." Hoắc Khanh nói ra câu ấy thì ngẩn người, không dám nhìn thẳng vào mắt hồ ly.


Con hồ ly lại tiếp tục than thở rằng tại sao mình lại là hồ ly chứ. Có một anh đẹp trai vô cùng trước mặt thế này mà không được ăn, làm người ta đau lòng quá.


Con hồ ly thè lưỡi liếm môi Hoắc Khanh, sau đó liếm má Hoắc Khanh. Thấy em trai chiều chị thế, chị sẽ tặng em một nụ hôn.


Hoắc Khanh bị liếm thế thì cảm thấy như đang ngâm mình trong nước nóng, ở dưới đã có phản ứng, căng lên rồi.


"Cái con nghịch ngợm này." Giọng Hoắc Khanh khàn khàn, hắn đặt hồ ly xuống giường, "Trẫm phải phê duyệt tấu chương, con ngoan ngoãn ở đây đi."


Con hồ ly nằm bò ra long sàng chán chường, nó lăn qua lăn lại, ngắm Hoắc Khanh chăm chú phê duyệt tấu chương. Vậy nhưng bút lông nhấc lên rất lâu vẫn chưa đặt xuống, hắn nắm chặt bút lông, hằn cả gân tay trên mu bàn tay.


Có vẻ như hắn đang chịu đựng vô cùng cực khổ, mắt nhìn chằm chằm tấu chương trước mặt nhưng đầu lại nghĩ đến cảm giác rung động thấu tận xương tủy bởi dáng vẻ đáng yêu liếm môi mình bằng cái lưỡi của hồ ly.


Hắn điên mất thôi, đến điên mất thôi.


Tiểu thái giám bị thị vệ đặt lên băng ghế, gã khóc lóc hỏi sư phụ Khưu công công, "Sư phụ, nô tài đâu có làm gì sai ạ?"


"Không có mắt nhìn, không thấy hiện giờ hoàng thượng lớn nhất trong cung còn con hồ ly đó chính là số hai à. Ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không sánh bằng con hồ ly này ấy. Sau này có chuyện gì thì nhớ mà làm ngơ không thấy." Khưu công công chỉ tiếc không rèn giũa được tiểu thái giám.


Tiểu thái giám khóc bảo: "Nó cũng chỉ là một con súc sinh thôi mà sư phụ."


"Còn không câm mồm lại, thấy mình sống lâu quá muốn chết rồi hả?" Khưu công công đánh cây phất trần vào đầu tiểu thái giám, sai thị vệ, "Đánh."


Thị vệ cầm gậy phệt xuống, tiểu thái giám trợn trắng mắt. Khưu công công thở dài một hơi, mau đi tìm thái y thôi, dù gì nó cũng là đồ đệ của mình, cũng được xem như là người mình nâng đỡ trong cung này.


Ninh Thư đang trông hai củ cải nhỏ Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương viết chữ, Thanh Trúc vào điện thưa vào tai Ninh Thư: "Nương nương, Tiểu An Tử hầu hoàng thượng bị đánh gậy ạ."


Ninh Thư chau mày, dặn hai thằng bé: "Viết tiếp đi, không được lười đâu đấy. Một lát nữa mẫu hậu sẽ về kiểm tra."


Ra đến chính điện, Ninh Thư hỏi: "Điều tra ra nguyên nhân chưa?"


Thanh Trúc lắc đầu, "Nô tỳ chỉ nghe bảo là hoàng thượng ra lệnh, nô tỳ vẫn chưa đi nghe ngóng ạ."


Ninh Thư phẩy tay, bảo: "Thôi, không phải để ý chuyện này, mang cho Tiểu An Tử ít thuốc đi."


"Nô tỳ đã nhớ ạ." Thanh Trúc đi rồi, Ninh Thư gõ ngón tay theo tiết tấu xuống bàn.


Chuyện này có liên quan tám, chín chín mươi phần trăm với con hồ ly kia. Sự yêu thương của Hoắc Khanh dành cho con hồ ly được được hình thành từ nỗi đau của người khác. Hắn ta càng lạnh lùng với người khác thì lại càng mang đến cảm giác vô cùng chiều chuộng con hồ ly đó.


Con hồ ly đó như là ông trời, được chiều chuộng mà không hề có nguyên tắc nào hết.


Bỗng nhiên Ninh Thư mỉm cười, tình yêu đích thực trái ngược với hiện thực phũ phàng, không biết con hồ ly có còn thích Hoắc Khanh trái với hiện thực không nhỉ?