[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 209: Trường học kinh hoàng (14)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Tô Mạn Ngọc nghe thấy Quý Thanh Viễn bao biện đủ đường cho Lâm Thiển Thiển, thêm cả chuyện trước đó suýt bị chậu hoa đập trúng thì càng khó chịu. Nếu không có Trang Vũ Đồng ở bên cạnh, có lẽ cô cũng phải chào tạm biệt thế giới này rồi.


Giờ lại thấy Lâm Thiển Thiển giả nai gục đầu ở bên để Quý Thanh Viễn nói đỡ hộ thì Tô Mạn Ngọc tức đến ná thở. Cô nói lạnh lùng với Quý Thanh Viễn: "Quý Thanh Viễn, ở đây không có việc có anh, anh biến đi cho khuất mắt."


"Em ăn nói kiểu gì đấy Tô Mạn Ngọc." Quý Thanh Viễn khó chịu ra mặt, "Em ăn thuốc nổ à, vừa về đã nói thế rồi."


Ninh Thư lên tiếng: "Đây là ký túc xá nữ, sao anh lại ở đây?"


Quý Thanh Viễn không quan tâm Ninh Thư, bơ Ninh Thư, nhìn Tô Mạn Ngọc và nói: "Lâm Thiển Thiển là bạn gái anh, anh mong em có thể tôn trọng em ấy một chút."


"Tại sao bà phải tôn trọng cậu ta? Cậu ta là ai chứ? Quý Thanh Viễn, anh đừng mượn cớ bà thích anh để rồi anh chà đạp bà như thế. Anh muốn bà tôn trọng bạn gái anh? Bà tôn trọng cả họ nhà anh ấy." Tô Mạn Ngọc nói năng rất cục súc, giống như muốn phát tiết hết những sợ hãi vừa rồi.


Mặt Quý Thanh Viễn đen như đít nồi, rõ ràng là bị Tô Mạn Ngọc nói làm cho tức không vừa, "Em bị thần kinh à."


Tô Mạn Ngọc trợn trắng mắt, nhìn lướt qua Lâm Thiển Thiển và hừ khinh bỉ, "Lâm Thiển Thiển, lần đầu biết cậu còn tởm vậy đấy."


Quý Thanh Viễn nghiêm mặt, giải thích cho Lâm Thiển Thiển, "Anh ở đây vì Thiển Thiển lo lắng cho các em. Em ấy bảo ở ký túc xá này có ma, anh đã xin trường học cho anh ngủ ở ký túc xá này tối nay, để xem có phải có con gì đang tác quái không rồi."


Tô Mạn Ngọc chỉ ha ha rồi im lặng nhìn lướt qua Lâm Thiển Thiển.


Ninh Thư không quan tâm yêu hận tình thù giữa ba người này, cô lấy nước thuốc ra uống. Tô Mạn Ngọc trông thấy Ninh Thư uống thuốc thì cũng bảo: "Để cho tớ xin ngụm với."


Bỗng chốc trong phòng toàn mùi lạ, cái mùi này rất gớm ghiếc. Quý Thanh Viễn chau mày cố chịu. Nhìn thấy Tô Mạn Ngọc uống loại nước quái đản này, anh buộc phải lên tiếng: "Em uống cái gì mà khó ngửi thế hả Tô Mạn Ngọc."


"Tôi uống gì liên quan đến anh à." Tô Mạn Ngọc bịt mũi rồi uống hết nước thuốc. Sau đó lấy bộ đồ trang điểm trong tủ ra đưa cho Ninh Thư, bảo rằng: "Cho cậu này, cám ơn cậu đã cứu tớ hôm nay. Sau này cậu chính là bạn của Tô Mạn Ngọc này."


Ninh Thư nghĩ ngợi và vẫn nhận, nếu Tô Mạn Ngọc đã có lòng thì đương nhiên Ninh Thư sẽ nhận. Với cả nguyên chủ vẫn muốn hòa nhập vào tập thể nhỏ này mà. Ninh Thư lấy một cái bùa gập hình tam giác ra đưa cho Tô Mạn Ngọc, "Tặng cậu cái này. Đây là bùa bà cốt trong làng cho tớ đấy, cậu mang theo bên mình đi."


Tô Mạn Ngọc gần như là cướp lấy cái bùa rồi nhét vào túi, cô nói với Ninh Thư: "Cái con bé này tốt quá."


Ninh Thư: ...


Lâm Thiển Thiển ngồi trên giường nhìn hai người đổi quà cho nhau mà bỏ rơi mình một góc thì cảm thấy rất xấu hổ.


Cả ngày Quý Thanh Viễn canh bên cạnh Lâm Thiển Thiển. Ninh Thư thì đi học, Tô Mạn Ngọc bám dính lấy cô, không rời một bước, làm Ninh Thư rất cạn lời. Cô hỏi Tô Mạn Ngọc: "Cậu có thể đừng cứ theo tớ mãi không?"


"Không đi cùng cậu tớ sợ." Từ sau khi được Trang Vũ Đồng cứu, Tô Mạn Ngọc có hơi ỷ lại vào Trang Vũ Đồng gầy còm này. Thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô bạn, Tô Mạn Ngọc cũng thấy trái tim mình bình tĩnh.


Giờ Tô Mạn Ngọc đi đến đâu cũng có cảm giác con ma ấy sẽ giết cô, nên cô không dám rời Trang Vũ Đồng một bước.


Với cả đi với Trang Vũ Đồng rất nhẹ nhõm. Từ sau khi bị quỷ ám, cả người cô lúc nào cũng lạnh, giống như là có con quỷ đang ôm cô ấy. Hôm nào tắm xong Tô Mạn Ngọc cũng đi cân xem, thế nhưng cô lại nặng hơn rất nhiều. Rõ ràng là cô không béo, thế mà lại nặng đến vậy. Tô Mạn Ngọc cảm thấy có con quỷ đang ngồi trên vai mình, cảm giác nặng trĩu này như thể muốn đè bẹp cô.


Ninh Thư cũng không nói thêm gì, nếu Trang Vũ Đồng thích đi theo thì đi theo, cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến mình. Cô bảo Tô Mạn Ngọc: "Lúc đi bộ nhớ chú ý xung quanh, đặc biệt khi đi gần các tòa nhà là phải để ý xem có cái gì rơi xuống hay không."


"Cần cậu nói chắc, dĩ nhiên là tớ tự biết rồi." Tô Mạn Ngọc mạnh miệng, sau đó lại hỏi Ninh Thư: "Bà cốt làng cậu lợi hại thế, tại sao không đưa bà ấy đến đây bắt quỷ?"


"Bà nhiều tuổi rồi không đi đâu. Với cả bà ấy cũng không muốn dính dáng đến con quỷ này, dính vào là chết liên hoàn đấy." Ninh Thư thì lại hy vọng bà cốt ấy có thể bắt con quỷ này đi.


Tô Mạn Ngọc cắn môi, "Tớ không chịu nổi nữa rồi, tớ phải bảo bố tớ tìm người đến bắt con quỷ này."


Trong lòng Ninh Thư thì đang nghĩ là, bao giờ nhân vật nam nữ chính mới dẫn đạo sĩ đạo hạnh cao cường trong cốt truyện kia đến nhỉ.


Ninh Thư với Tô Mạn Ngọc về lại ký túc xá. Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển đang ngồi trên giường tâm sự, bầu không khí rất ngọt ngào.


Tô Mạn Ngọc hừ lạnh phá tan bầu không khí ngọt ngào. Tô Mạn Ngọc mặt nhăn mày nhó với hai người, làm Lâm Thiển Thiển cảm thấy mất tự nhiên.


Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc rửa mặt rồi trèo lên giường. Tô Mạn Ngọc hồn nhiên trèo lên giường Ninh Thư, rồi nhìn Quý Thanh Viễn sải chiếu dưới đất cạnh giường Lâm Thiển Thiển.


"Không sao đâu, có anh bên cạnh em đây, anh sẽ bảo vệ em." Quý Thanh Viễn vỗ về Lâm Thiển Thiển.


Lâm Thiển Thiển ngại ngùng vâng một tiếng.


Tô Mạn Ngọc thấy Lâm Thiển Thiển và Quý Thanh Viễn chạm mắt nhau ngọt ngào thì ghen ghét hứ một câu, "Cẩu nam nữ."


Ninh Thư thấy dáng vẻ này của Tô Mạn Ngọc thì đánh giá. Trước chỉ thấy Tô Mạn Ngạo kiêu căng ngạo mạn, nhưng giờ thì càng thấy chua ngoa quá quắt, gắn đúng mác nữ phụ độc ác. Dù sau đó có bị quỷ hại chết có lẽ cũng chẳng có ai thương xót.


Tô Mạn Ngọc ních vào Ninh Thư, kẹp chặt lấy người Ninh Thư. Ninh Thư gỡ bung tay cô ta ra, nói: "Ngủ thì cứ ngủ đi, cậu ôm tớ thế tớ khó chịu."


Tô Mạn Ngọc thả lỏng tay ra nhưng vẫn ôm chặt Ninh Thư.


Buổi tối yên tĩnh, sân trường yên ắng vô cùng. Quý Thanh Viễn nằm dưới đất không ngủ được. Với cả ngủ ở ký túc xá nữ rất dở hơi.


Không có bất cứ tiếng động nào, Quý Thanh Viễn đến bật cười. Các cô gái tự nghĩ linh tinh rồi làm mình sợ thôi.


Quý Thanh Viễn ngồi dậy, nhìn Lâm Thiển Thiển trên giường bằng đôi mắt dịu dàng. Anh cầm lấy tay Lâm Thiển Thiển, thế nhưng chạm tay vào lại có cảm xúc kỳ lạ, cảm xúc ướt nhẹp giống như đang sờ vào quả xoài thối vậy.


Sao tay Thiển Thiển lại có cảm giác này? Ký túc xá tối om, Quý Thành Viễn không nhìn thấy hình ảnh trước mặt, anh lay người Lâm Thiển Thiển, gọi: "Thiển Thiển, em dậy đi đã."


Thế nhưng hình như Lâm Thiển Thiển ngủ khá say, Quý Thanh Viễn có lay thế nào cũng không tỉnh. Quý Thanh Viễn hoảng hốt, vội vã đứng lên mò mẫm bật điện. Vậy nhưng điện ký túc xá không bật được, trái lại là anh lại sờ thấy một chất nhầy ấm nóng và dinh dính.