[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 51




Hải tộc rút khỏi đất liền, nước biển rút xuống lộ ra vách đá sắp sụp đổ, nền móng của tòa nhà viện nghiên cứu bị hư hại, mơ hồ có xu hướng nghiêng đổ.

Lục Ngôn đuổi theo đến đoạn vách núi cố gắng nhìn xung quanh, Rimbaud đã mang theo thủy tinh cầu màu trắng cùng Trân Châu màu hồng phấn lặn xuống không biết tung tích.

"Đừng đi... Anh có mang theo điện thoại di động không?... Khi nào thì trở về vậy..." Lục Ngôn sức cùng lực kiệt, bỗng nhiên cảm thấy cả người một trận bủn rủn, trước mắt mơ hồ liền ngã xuống.

Thân thể bị một đoàn dây leo mềm mại tiếp được, khẽ nâng lên, Lục Ngôn ngây ngô cuộn mình lại, một đoàn nhỏ được nâng lên trong dây leo đan xen.

Tất Lãm Tinh chạy như bay tới ôm omega ra, rón rén ngồi trên mặt đất, để cho cậu nằm sấp bên vai mình, phóng thích pheromone không còn lại bao nhiêu ra trấn an.

"Sở ca sẽ không có việc gì, tôi tin tưởng anh ấy." Tất Lãm Tinh cũng không phải không cách nào tiếp nhận sự thật Bạch Sở Niên bị Hủy diệt, thời gian dài như vậy, Bạch Sở Niên vững vàng làm cho hắn vô cùng tín nhiệm, điều này cho hắn tự tin cực lớn, làm cho hắn tin tưởng vững chắc Sở ca sẽ không dễ dàng chết đi.

"Thương thế của em thế nào rồi?"

Lục Ngôn là tiền đạo đột kích, là người bị thương nhiều nhất cũng là người tiêu hao thể lực nhiều nhất. Trong trận chiến này, đối mặt với hơn trăm thí nghiệm thể tinh anh A3, cậu một bước cũng chưa từng lui về phía sau.

Lục Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy mặt Tất Lãm Tinh nằm sát bên cạnh mình, liền lập tức đỏ hốc mắt, giọng mũi nồng đậm:

"Sở ca chết ở trước mặt tôi. Tôi không bắt được anh ấy."

"Anh ấy sẽ không chết."

"Tại sao?"

"Không tại sao cả, tôi biết sẽ là như vậy."

Giọng điệu kiên định của Tất Lãm Tinh khiến Lục Ngôn bình tĩnh lại, giống như Sở ca thật sự chỉ đi công tác như bình thường, hô hấp vững vàng hơn rất nhiều.

Tất Lãm Tinh thử kiểm tra thương thế của cậu lại sờ thấy một tay máu trên người cậu, kích động tìm kiếm miệng vết thương, phát hiện quần áo tác chiến của cậu bị xé rách, hơn mười vết thương da thịt hở ra ngoài, lộ ra xương cốt trắng nát.

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích." Lục Ngôn nhắm mắt lại lờ mờ: "Anh vừa động tôi liền đau đến ghê người."

"Tôi ôm em lên máy bay chi viện."

"Không được, tôi không nhúc nhích được, đừng động..." Lục Ngôn dùng tay trái bị thương nhẹ nhất nắm lấy vạt áo Tất Lãm Tinh, kéo lấy: "... Anh buông tôi ra... Tôi vừa mới thấy ba tôi..."

Tất Lãm Tinh nhịn không được cúi đầu, nhanh chóng hôn lên đôi môi trắng bệch của Lục Ngôn, tận lực dùng đề tài khác để dời đi sự chú ý của cậu: "Để chú Lục giáo huấn tôi đi, tôi thích em, tôi đã xin hội trưởng cho phép rồi, chúng ta đang kết giao, không phải sao?"

"... Tôi còn chưa đáp ứng..."

"Vậy em có thể đáp ứng không?" Tất Lãm Tinh nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay Lục Ngôn: "Đừng ngủ."

"Vậy... Chúng ta sẽ thử bên nhau... Thử, thử ba ngày trước đã."

"Được."

Tàn cục chiến trường hỗn loạn, Lục Thượng Cẩm nhảy xuống máy bay lo lắng tìm kiếm Lục Ngôn trong đám người, khi tách mấy công binh chen tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh Tất Lãm Tinh cúi đầu hôn Lục Ngôn.

Hắn bước nhanh tới ngồi xổm xuống, cẩn thận đón Lục Ngôn vào trong ngực, phóng thích cho cậu một lượng lớn pheromone trấn an.

Pheromone trấn an cao cấp của cha làm cho Lục Ngôn cảm thấy an toàn, Lục Ngôn nằm sấp trên vai Lục Thượng Cẩm đầu óc mơ màng buồn ngủ.

Lục Thượng Cẩm nhìn lướt qua vết thương trên người Tất Lãm Tinh: "Đi rửa qua vết thương băng bó một chút đi. Chuyện của cháu với thỏ cầu... Hai chúng ta về sau tìm thời gian để nói chuyện nghiêm túc."

Tất Lãm Tinh còn đang lo lắng A Ngôn có thể bị mắng hay không, nghe xong lập tức đứng thẳng người, kính chào Lục Thượng Cẩm, nghiêm túc nói: "Vâng!"

Lục Thượng Cẩm bất đắc dĩ, sau khi phóng thích tin tức tố trấn an cuối cùng xong liền đưa Lục Ngôn lên máy bay cứu hộ giao cho Hàn Hành Khiêm.

Kim Hi hôn mê cũng được các bác sĩ nâng lên cáng, đeo máy ức chế và còng tay, đưa lên máy bay cứu hộ tiến hành cấp cứu.

Lực lượng tiên phong đã thành công thâm nhập sâu vào bên trong tòa nhà viện nghiên cứu, tìm được hơn 100 nghiên cứu viên đang ẩn náu bên trong khu vực phòng không ngầm.

Bộ đội mang theo nghiên cứu viên rời khỏi khu lánh nạn, khi những người còn sợ hãi lần lượt chạy ra khỏi viện nghiên cứu, một trận tiếng gãy đổ từ bên trong tòa nhà phát ra.

Thiết bị bên trong khởi động chương trình tự hủy, bom bên trong thiết bị liên tiếp phát nổ, liên tiếp nổ tung làm cho mặt đất đều chấn động.

"Hỏng rồi, kết cấu chịu lực chính bị nổ tung rồi!" Omega bò sát quan sát sơ đồ mặt bằng trên máy tính, khả năng hắn được nâng cấp lên thành phiên bản phá giải vị trí song song sau khi Bạch Sở Niên bị Hủy diệt lại bị hạ cấp, không thể sửa chữa tòa nhà từ xa được.

Domino vỗ cánh bướm mang theo omega bò sát bay ra khỏi phạm vi vụ nổ, oán hận nói: "Nổ tung chứng cứ, hủy thi diệt tích, Ngải Liên đã sớm có chuẩn bị. Cô ta sẽ quay lại từ đống đổ nát đó sao? Tôi rất sợ."

Omega bò sát đột nhiên phát hiện ra rằng vị trí đã sụp đổ đã thay đổi trên sơ đồ sàn máy tính, và ai đó đang bò ra ngoài từ vị trí đã sụp đổ.

Tại thời điểm này, các thành viên của đội phụ trách giám sát radar dị hình đột nhiên hét lên: "Hai thí nghiệm thể cấp A3 còn sống sót đã được tìm thấy!"

"Hai tên?" Thần kinh omega bò sát vừa mới thả lỏng lại căng thẳng, trong lúc vô tình ngẩng đầu, đỉnh tòa nhà xa xôi xuất hiện một thân ảnh màu đen dài, cùng đêm tối sau lưng cơ hồ hòa làm một thể.

Bên trong tòa nhà sớm đã bị bom nổ thành tổ ong, từ kết cấu chịu lực bắt đầu sụp đổ, trọng lượng chính rốt cục cũng không chịu nổi gánh nặng, từ giữa vỡ vụn ra, cao ốc cao chót vót kia trong khoảnh khắc sụp đổ, khói dày đặc nổ tung thoáng cái tràn ngập không khí, các chiến sĩ đeo mặt nạ phòng độc hướng nội bộ tìm kiếm.

Hà Sở Vị ở trên trực thăng nhìn thấy càng rõ ràng, hắn nhìn thấy trong phế tích có người bò ra, là một con rối khớp xương hình cầu quần áo rách nát đang đi khập khiễng cõng một alpha nhân loại gian nan từ trong phế tích bò ra.

Quần áo con rối bị mảnh đạn nổ cắt thành mảnh nhỏ, từng mảnh vải tả tơi treo trên người, ở sau lưng thân thể gốm sứ trơn bóng in một con nhện lưng đỏ.

Những con rối tuyệt bản do người làm con rối làm sẽ được in logo thương hiệu như vậy, đây là dấu ấn nhất thiết phải để lại khi sử dụng khả năng "Bàn tay Thần".

"Là Eris và người làm con rối!" Hà Sở Vị tại chỗ chuẩn bị tuyên bố mệnh lệnh bao vây, nhìn thấy Eris liền bắn chết tại chỗ, nhưng khi hắn cầm lấy bộ đàm, miệng tựa hồ bịt kín, giọng nói nghẹn ở trong cổ họng, không cách nào nói chuyện.

Hắn cảnh giác cúi đầu tìm kiếm, phát hiện bóng dáng màu đen trên đỉnh tòa nhà.

Người nọ mặc áo gió, mắt mèo dọc màu vàng chăm chú nhìn Hà Sở Vị, nâng ngón trỏ dựng thẳng bên môi, chiếc nhẫn sapphire ở gốc ngón trỏ hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

Hà Sở Vị tạm thời không thể nói chuyện, vì thế lập tức giơ tay lên, hướng các đội viên bên cạnh dùng thủ thế truyền đạt mệnh lệnh.

Đội viên tinh anh cách vị trí Eris gần nhất nhận được mệnh lệnh, khởi động năng lực phân hóa đuổi theo Eris.

Eris lúc này trạng thái phi thường kém, thể lực tiêu hao cực lớn đồng thời còn cõng thêm một alpha nhân loại dáng người cao gầy, đối mặt với đội viên tinh anh truy sát có lẽ không cách nào toàn thân trở ra, đây là cơ hội tốt nhất đánh chết Eris.

Báo đen đứng ở trên đỉnh xoay người, giơ ngón trỏ lên với đội viên truy đuổi, dán lên môi, hai mắt trong đêm tối nổi lên ánh vàng sẫm:

"Lời thì thầm của Quỷ."

Năng lực phân hóa của đội viên truy bắt lập tức bị phong cấm, tốc độ đột nhiên chậm lại, kéo dài khoảng cách với Eris.

Eris nhân cơ hội phóng ra một sợi kim tuyến nguyền rủa, mượn lực mang theo người làm con rối chạy ra khỏi vòng vây của đội viên tinh anh.

Báo đen lạnh lùng thu tay lại, nhẹ người nhảy xuống lầu cao, ẩn không vào trong bóng đêm.

Sâu hơn, chó cảnh sát ngửi thấy mùi bom và tìm kiếm bằng chứng trong đống đổ nát, Interpol thu thập bằng chứng trong đống đổ nát, một số chiến binh đang dọn dẹp chiến trường.

Khói nổ tung từ tòa nhà sụp đổ tản đi, trong không khí vẫn tràn ngập mùi hăng và máu tươi sau khi thuốc súng bốc cháy.

Lục Thượng Cẩm một mình ngồi bên bãi sỏi dưới vách đá, cầm một tảng đá ném xuống biển.

Điện thoại di động chấn động một chút, có người gọi điện thoại, Lục Thượng Cẩm nhận máy.

Là Ngôn Dật gọi tới, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng dùng tiếng hít thở bồi hắn hồi lâu.

"Ngôn Ngôn, lần trước khi anh cảm thấy vô lực như vậy vẫn là vào mười bảy năm trước." Lục Thượng Cẩm khẽ chà xát góc cạnh sỏi trong tay: "Hài tử của chúng ta là người bình thường là được rồi."

"Cẩm ca, tới tìm em đi, em đang ở gần phế tích của căn cứ bồi dưỡng Hồng Li."

____

Rạng sáng, thành phố Hồng Li vẫn đang ngủ say, trên đường cao tốc dòng xe thưa thớt, đèn đường ảm đạm xếp hàng bên đường, chung quanh yên tĩnh không tiếng động.

Căn cứ bồi dưỡng Hồng Li sau khi bị Bạch Sở Niên cướp bóc liền bỏ hoang, xa xa nhìn lại xám xịt cũ kỹ, không ai đem sự chú ý tập trung vào một tòa nhà rách nát không người hỏi thăm.

Lục Thượng Cẩm thu lại cánh chim, nhẹ người rơi trên đèn đường, lông vũ run rẩy thu hồi đôi cánh biến mất.

Ngôn Dật nâng mũ quân đội bồi hồi dưới ánh đèn đường, ánh đèn lờ mờ phản chiếu sườn mặt anh, hốc mắt đỏ bừng khảm một đôi mắt đầy tơ máu, một bức tường bên cạnh có thêm mấy quyền ấn vỡ vụn lõm xuống, quyền cốt tay phải của Ngôn Dật bị trầy xước da.

Anh nghe thấy tiếng vỗ cánh chim trên không, miễn cưỡng sửa sang lại cảm xúc một chút, đội mũ quân đội, xoay người hướng về phía lối vào cũ nát của căn cứ bồi dưỡng Hồng Li: "Em đã bảo cảnh sát cùng quân đội ở cách đó một cây số chờ lệnh, chúng ta tự mình đi vào."

Ngôn Dật tháo máy thông tin trên tai xuống ném xuống chân, khẽ giẫm lên nghiền nát, cắt đứt liên lạc với nhân viên nghe lén.

Lục Thượng Cẩm từ trên đèn đường nhảy xuống, dừng ở phía sau bên cạnh Ngôn Dật, đeo một đôi găng tay màu đen, lấy ra một khẩu súng lục.

"Ừm."

Bên trong căn cứ bồi dưỡng bị sét đánh gây ra hỏa hoạn thành đống đổ nát, bàn ghế bị thiêu rụi hầu như không còn, tường cũng phủ đầy than đen.

Nước đọng dọc theo trần nhà bị vỡ nhỏ xuống dưới, trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy lặng lẽ.

Ngôn Dật một đường đi vào chỗ sâu nhất, cho đến khi nhìn thấy khe cửa cuối hành lang lộ ra một tia ánh sáng, hai người bước nhanh hơn, một cước đá văng cửa.

Ánh sáng mạnh trong cửa chiếu ra, Ngôn Dật giơ tay lên che chắn, trong phòng này ánh đèn sáng chói lóa, đồ đạc bài trí đều mới tinh sạch sẽ, ở giữa bày một bàn làm việc hình vòng cung màu bạc lớn, Ngải Liên ngồi ở phía sau máy tính, mặt bàn và trên sàn nhà ném chai rượu vang rỗng.

Mái tóc đỏ khô héo lộn xộn, gò má lõm sâu, gầy đến mức lột xác, cô ta dậm chân, xoay ghế xoay hướng về phía hai vị khách không mời đang đứng ở cửa, đã đường cùng rồi nhưng tư thái vẫn ưu nhã như cũ.

"Hội trưởng tiên sinh." Ngải Liên mở miệng trước, quan sát thần thái Ngôn Dật một phen: "Tôi chẳng qua chỉ là tiêu hủy mấy hàng hóa, anh làm sao lại thương tâm như vậy?"

"Vậy sao? Đối với cô những thí nghiệm thể có cảm xúc chỉ là hàng hóa?"

"Mục đích ban đầu của tôi chỉ là chế tạo vũ khí, giống như vũ khí bình thường, trách bọn họ có suy nghĩ, đau đớn rõ ràng hơn rất nhiều." Ngải Liên rót hai ly rượu vang đỏ đẩy cho bọn họ: "Đến đây, uống xong liền dẫn ta đi đi, ra tòa quốc tế, ta nguyện ý trả lời các câu hỏi của các người."

Ngải Liên biết viện 109 đã bị phá hủy hoàn toàn, tất cả các bí mật bên trong sẽ được chôn cất vĩnh viễn dưới lòng đất, không có bằng chứng buộc tội cô ta tiến hành thí nghiệm thể bất hợp pháp của con người, cô ta không sợ.

Ngôn Dật nâng chén rượu lên, xoay chuyển quan sát thành sắc: "Lúc này cũng không vội, cô không tò mò vì sao tôi biết cô ở chỗ này sao?"

Ngải Liên cười lạnh: "Hơn trăm đặc vụ bí mật dưới tay anh, có cái gì mà anh không biết."

"Tôi không có vận dụng đặc công." Ngôn Dật nói: "Có người nói cho tôi biết, nơi này là căn cứ hạng mục đầu tiên mà các người cùng nhau thành lập, thời gian tốt đẹp vô ưu duy nhất là ở chỗ này trải qua."

Sắc mặt Ngải Liên đột nhiên thay đổi, cô ta buông ly rượu xuống, lạnh giọng chất vấn: "Ai? Ai nói cho ngươi biết!"

"Trong lòng cô biết rõ."

"Lâm Đăng." Ngải Liên dùng sức nắm chặt ly thủy tinh, cô ta nghiến răng đến ken két, rốt cục chậm rãi tỉnh táo lại: "Tôi thả hắn một con ngựa, hắn lại phản bội tôi một lần. Có vẻ như quyết định chia tay là chính xác, tôi ghét những người đàn ông không chung thủy, lần sau gặp hắn, tôi sẽ giết chết hắn!"

Ngôn Dật quan sát phản ứng của cô ta, dường như cô ta cũng không kinh ngạc trước tin tức Lâm Đăng còn sống.

"Cùng với..." Ngôn Dật lại ném cho cô ta một cái USB bản sao: "Cô có thể tự mình xem một chút."

Ngải Liên hồ nghi giương mắt liếc Ngôn Dật một cái, lấy USB đi, cắm vào máy tính đọc nội dung.

Cô ta hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào tài liệu bật lên trên máy tính, biểu tình từ bình tĩnh dần dần trở nên khó tin.

Ngải Liên đứng lên, lật màn hình máy tính, lại lật bàn làm việc, chai rượu vang đỏ đầy bàn rơi xuống đất bùm bùm nổ tung, rượu vang đỏ văng tung tóe trên quần âu trắng của Ngải Liên, nhuộm đỏ một mảng lớn góc vải.

Ngải Liên mất đi lý trí, rút USB ra nắm chặt bóp thành mảnh nhỏ trong lòng bàn tay.

Nội dung trong USB là bản sao hoàn toàn của chương trình vũ khí tác chiến đặc chủng của viện nghiên cứu 109, chỉ có người thân cận nhất bên cạnh Ngải Liên mới lấy được chứng cứ chu toàn như vậy, cái USB nho nhỏ này sẽ trở thành bằng chứng sắt khiến Ngải Liên không còn khả năng xoay người.

Ngôn Dật lại từ giữa ngón tay lấy ra một cái USB giống nhau: "Cô cứ việc đập, tôi còn có rất nhiều bản sao."

Ngải Liên đứng vững trên mặt bàn bị gãy đổ, cô ta thật sự không nghĩ tới, trước khi sắp trắng tay, Tiêu Cảnh mà cô ta hao phí hết thảy tâm huyết bảo vệ lại sẽ từ sau lưng đâm một đao trí mạng nhất cho cô ta.

"Ta... Cuộc sống chỉ có hai lần mềm lòng, một lần là thả Lâm Đăng, một lần khác là... Thả Tiêu Cảnh đi." Ngải Liên nắm nát chén rượu trên mặt đất, đâm lòng bàn tay đến máu tươi đầm đìa: "Bọn họ sao lại giống nhau như vậy!"

"Ngươi đi nói cho Lâm Đăng biết!" Ngải Liên hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Dật: "Nói cho hắn ta biết, ta đã mua chuộc bệnh viện nhỏ mà hắn làm phẫu thuật thay tuyến thể, thao tác phẫu thuật thay tuyến thể cho hắn là ta làm, tuyến thể sứa hải đăng thay thế được ta làm thành mẫu vật đặt trong hộp sô cô la dưới gầm giường biệt thự, hắn ta không thoát khỏi ta, là ta thả hắn đi!"

Khi Ngải Liên nói lời này, tay sờ vào trong túi, nhanh chóng rút ra một điếu thuốc màu hồng, đâm xuống động mạch cổ của mình.

Tốc độ phản ứng của Lục Thượng Cẩm vượt xa tốc độ tay của Ngải Liên, một phát bắn trúng tay phải Ngải Liên, đánh bay dược tề từ trong tay cô ta.

Ngải Liên một cước đạp ngã mặt bàn ngăn trở Ngôn Dật, tin tức tố hoa hồng xanh từ sau gáy bộc phát, sau lưng triển khai một đôi cánh chim màu xanh biếc, treo lơ lửng trên không trung, thi triển năng lực A3 Linh hồn hồng hấp.

Năng lực phân hóa của chim ruồi A3 "Linh hồn hồng hấp": Năng lượng rút ra, trong phạm vi mục tiêu sử dụng năng lực phân hóa sẽ kích hoạt hồng hấp, khoảng cách với Ngải Liên càng gần, tốc độ năng lượng bị hút đi càng nhanh. Năng lượng hấp thụ sẽ tiếp tục cung cấp cho Ngải Liên để cô ta sử dụng chính nó.

Một khi bị Linh hồn hồng hấp nhắm trúng, mục tiêu sẽ bị hút khô năng lượng cùng thể lực, cả người vô lực xụi lơ ngã xuống.

Nhưng Ngôn Dật vẫn chưa ngã xuống, năng lượng của anh bị Ngải Liên hấp thu vào trong cơ thể, sắc mặt lại như thường, ngược lại là máu của Ngải Liên lưu chuyển nhanh, mạch máu toàn thân đều bành trướng đến từ trên da đột nhiên xuất hiện.

"Hấp thụ năng lượng của S4, cô chịu đựng được sao?" Ngôn Dật còn chưa dứt lời, thân hình biến mất tại chỗ, trong nháy mắt hiện thân giữa không trung nắm lấy cánh tay Ngải Liên, dùng năng lực J1 nảy lên với tốc độ cao đá vào bụng cô ta.

Lực trùng kích cường đại này làm gãy xương sườn của Ngải Liên, cô ta bị đá bay đem vách tường kim loại đụng ra một cái hố sâu, phun ra một ngụm huyết vụ.

Ngải Liên trợn mắt muốn nứt ra, giãy dụa đưa tay sờ khẩu súng trên bàn.

Thân hình Ngôn Dật ẩn hiện thuấn di, xuất hiện trước mặt cô ta, họng súng trong tay đặt ở mi tâm Ngải Liên, tua rua trước ngực quân phục hơi đong đưa.

"Thời đại vũ khí đặc chủng đã kết thúc, đừng phản kháng nữa. Cô phải chờ xem có lệnh mình có thể bị kết án tử hình hay không. Thủ lĩnh hải tộc chỉ đích danh muốn cô, nếu rơi vào trong tay Siren, cô sẽ có kết quả như thế nào, cần tôi hiện tại thay cô biết sao?"

Ngải Liên còn muốn thoát thân, dùng đầu ngón tay trái câu ốc vít đuôi nhọn trên tường, Lục Thượng Cẩm giơ tay lên bắn một phát, chặt đứt ngón áp út của cô ta.