[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 37




Thân thể đứa bé không tính là nhỏ, an tĩnh nằm sấp trên vai Bạch Sở Niên ngủ thiếp đi, Bạch Sở Niên lại giống như không có cảm giác, như không có việc gì mà chặt đứt những dây leo chắn lối ra nhìn xuống căn phòng bên cạnh.

Rimbaud theo mặt tường bò qua, đưa tay muốn ôm lấy đứa bé tuyết trắng đang nằm sấp trên vai Bạch Sở Niên nhưng đầu ngón tay lại nhẹ nhàng xuyên qua thân thể nó, không cách nào chạm vào nó được.

Bạch Sở Niên nghi hoặc xoay người: "Anh làm gì vậy? Giúp tôi kéo những dây leo này ra đi, chúng nó quá chắc rồi."

"Trên vai em có một đứa nhỏ nằm sấp màu trắng." Rimbaud mô tả thành thật: "Tôi không thể chạm vào nó."

Bạch Sở Niên nghe xong sau lưng lạnh lẽo, dùng sức run rẩy thân thể: "Còn nữa không?"

"Vẫn còn."

Bạch Sở Niên cẩn thận quay đầu, cố gắng nhìn về phía sau vai. Đỉnh đầu của một em bé tuyết trắng xuất hiện trong tầm nhìn.

Đứa bé phát giác mình đang bị nhìn chằm chằm, chậm rãi ngẩng đầu, dùng khuôn mặt nhẵn nhụi không có ngũ quan nhìn về phía Bạch Sở Niên.

"Shh——" Bạch Sở Niên lại xù lông, chạy tán loạn khăp phòng nhưng thế nào cũng không vẩy được tiểu quỷ trên người, Rimbaud bình tĩnh đi theo đem đầu từ trái sang phải, từ phải chuyển lên trên, từ trên xuống dưới nhìn Tiểu Bạch chạy loạn khắp phòng. Cuốn sách "Làm thế nào để chăm sóc mèo con" nói đúng, mèo con trong sự căng thẳng thực sự dễ dàng sợ hãi nhảy dựng lên.

Cuối cùng Bạch Sở Niên rút súng lục bên ngoài đùi ra, loát lên nòng trở tay bắn một phát sau lưng.

Đứa bé bị lực công kích của viên đạn đánh bay, hung hăng đụng vào tường, sau đó giống như một đống bột dán tường chảy xuống đất, ở trên mặt đất một lần nữa hội tụ thành bộ dáng trẻ con, lỗ đạn trên người chậm rãi khép lại, đem đầu đạn cắn nuốt vào trong thân thể.

Đứa bé xoa xoa đầu đau đớn ê ê a a bò đi.

"...... Những vật nhỏ này ở đâu ra đấy." Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống đánh giá nó, tiểu gia hỏa này không có mặt mũi, trên đầu trắng có hai cái sừng tiểu ác ma nhọn nhọn, xương đuôi phía trên mông nhỏ kéo dài ra một cái đuôi màu đen tinh tế, cuối đuôi là hình trái tim ngược.

Bạch Sở Niên muốn nâng nó lên, nhưng tay lại lại xuyên qua thân thể nó, thân thể nó hư vô, không cách nào chạm vào được.

"Nó bò lên người tôi từ khi nào, tôi một chút cảm giác cũng không có luôn." Bạch Sở Niên dùng súng nâng cằm suy nghĩ, từ trên đồng hồ nhập vào đặc điểm bên ngoài của đứa bé, nhưng cũng không tra được tư liệu về cơ thể thí nghiệm này.

Không còn cách nào khác, trụ sở viện có rất nhiều thí nghiệm chưa nhập kho bán thành phẩm, không tra cứu được tư liệu cụ thể không có gì đáng thắc mắc cả.

Rimbaud theo tường trèo xuống đất, chặn đường đi của đứa bé vô diện, đứa bé dừng lại một chút, xoay một vòng bò đi, bụng kêu ùng ục.

"Nó không có tính công kích." Rimbaud rất muốn sờ sờ nó, nhưng mỗi một lần tay đều xuyên qua thân thể hư vô của nó: "Nó đói bụng rồi."

Đứa bé trèo đến bên cạnh tủ khử trùng, ngửi thấy mùi thi thể bên trong, sau đó cố hết sức nâng bàn tay bàn chân nhỏ bé trèo lên, tủ đóng lại cũng không ngăn được nó, nó từ khe hở của cửa tủ thân thể biến dạng chen vào, ôm thi thể thối rữa mở miệng.

Cái miệng đỏ tươi cùng đầu lưỡi và thân thể tuyết trắng hình thành tương phản mãnh liệt, nó gặm nhấm thi thể một cách thích thú, khoái trá nhấm sạch dầu thi thể trong tủ, chỉ chốc lát sau, thi thể trong tủ khử trùng liền biến mất, trừ chuyện đó ra, cái gì cũng không thay đổi, đồ đạc trong tủ vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì.

Rimbaud ngồi bên ngoài cửa kính của tủ khử trùng, nâng má nhìn chằm chằm vào nó: "Đáng yêu."

Đứa bé ăn xong một cỗ thi thể, từ khe cửa chen ra, ngã xuống đất, mặt ngã bị bẹp nhưng sau đó lại chậm rãi khôi phục nguyên trạng, tiếp tục bò xuống một cỗ thi thể khác.

Ánh mắt của Bạch Sở Niên thoáng nhìn thấy một người phụ nữ béo phì nằm trong một tủ mẫu vật dựa vào tường, trực giác thúc đẩy hắn đi qua.

Dáng người nữ nhân cực kỳ cồng kềnh, thực giống như một tuyển thủ sumo vậy, ngũ quan tuy rằng có thể nhìn ra được nền tảng không tệ, nhưng mà đã bị thịt mỡ chen đến biến hình. Trên bụng cô ta để lại một vết mổ cắt ngang được khâu lại vô cùng tinh xảo.

Trên màn hình điện tử ở góc dưới bên trái không ngừng chạy qua hồ sơ mẫu vật, từ hồ sơ giới thiệu, Bạch Sở Niên biết được người phụ nữ này tên là Mary Lune, tuyến thể là nấm trắng, khi còn sống là một công nhân vệ sinh, bởi vì khi mang thai là trường hợp hiếm gặp xuất hiện nhiều bào thai nên từ thị trấn nông thôn xóc nảy đường dài đến bệnh viện trung tâm thành phố để kiểm tra thêm.

Viện 109 đã bí mật đạt được thỏa thuận với lãnh đạo bệnh viện, lấy lý do trình độ kỹ thuật của bệnh viện không đủ, chuyển Mary Lune đến trụ sở 109.

Bạch Sở Niên còn biết được, người tiếp nhận thân thể Mary Lune dùng để cải tạo thí nghiệm chính là một thực tập sinh dưới tay Ngải Liên, tên là Lôi Nặc.

Lôi Nặc tự hào để lại một đoạn cuối cùng của hồ sơ mẫu vật: "Cảm ơn ân sư Ngải Liên đã cho tôi một cơ hội thực hành hiếm hoi như vậy, cung cấp cho tác phẩm của tôi "Thí nghiệm thể 6125 người dọn dẹp nhỏ" nhằm mục đích loại bỏ sự ô uế của trái đất, làm cho ngôi nhà của chúng ta xanh sạch đẹp hơn."

"Tuyệt vời đấy ha, đó là một chủ đề tốt ha." Bạch Sở Niên cười lạnh.

"Ây ây! Tiểu quỷ này bò trên đầu tôi làm thế nào cũng không vứt xuống được." Eris từ xa từ đầu lối ra của cửa ra an ninh đi tới, nửa đường bị tiểu hài tử bò tới, vì thế cú lẩm bẩm một đường: "Tại sao nơi này còn có một đứa nữa?" Eris một bên nhấc chân lên đá bay nó.

Đứa bé bị đạp bay lên tường, chậm rãi ngã xuống dưới, biến thành một bãi bột trắng nát chảy xuống đất lại khôi phục hình dạng của đứa bé.

"A, thì ra là như thế." Bạch Sở Niên nhanh chóng đưa tay bắt lấy tiểu quỷ nằm sấp trên đầu Eris, lúc này đây tay không có xuyên qua thân thể hư vô của nó, mà là bắt lấy thực thể.

"Thí nghiệm thể 6125- Người dọn dẹp nhỏ, cơ thể của vật nhỏ này là chất lỏng phi Newton. Tựa hồ chỉ có khi bị trọng kích thương tổn mới có thể từ trạng thái trong suốt hiện thân, lúc trước ăn hết đoạn cánh tay của tôi đại khái chính là nó đi. Tôi lại vô tình đánh vào đầu nó khi tôi bước vào cửa." Bạch Sở Niên thử chậm rãi vuốt ve đứa bé đang nâng trong lòng bàn tay, tay sẽ không hề trở ngại xuyên qua thân thể nó, mà dùng sức nhanh chóng hướng mông nó vỗ một cái, rõ ràng nghe được *bép* một tiếng, cùng với làn da mềm mại có thể sờ được nó.

"Về phần vì sao nó vẫn bám vào đầu cậu không đi, có thể là bởi vì nó cảm thấy trong vỏ gốm sứ của cậu chứa rác."

"Cút cút cút!" Eris vuốt tóc một cách khinh miệt.

Rimbaud cũng đã nắm vững bí quyết nhặt đứa bé, chỉ cần nhanh chóng chộp được là có thể ôm nó lên.

"Tôi đặt tên cho nó là Newton." Rimbaud cùng tiểu tử tiểu ác ma đầu sừng dán dán, sau đó ném lên cao lại ôm vào trong ngực.

Bạch Sở Niên ném một vật nhỏ khác trong tay với đôi cánh dơi mini cho Rimbaud: "Galileo này cũng cho anh đấy."

"Chúng ta phải tiếp tục đi sâu vào, không biết đã xảy ra chuyện gì, có thí nghiệm thể bỏ trốn, nghiên cứu viên phản kháng không hiệu quả nên bị giết chết, đây đối với viện nghiên cứu mà nói là tai nạn phi thường nghiêm trọng."

Người làm con rối từ đầu kia của căn phòng đi tới, dọc theo đường đi quan sát các hộp mẫu vật xung quanh, không nhanh không chậm nói: "Tôi trở lại phòng trước đó kiểm tra, phía sau cánh cửa thực sự có một vết lõm nhỏ đã từng bị mắc kẹt." Hơn nữa trên mặt đất để lại dấu vết ma sát. Có thể chắc chắn rằng có những sinh vật khác trong tòa nhà này ngoài chúng ta ra và nó đang đi lang thang khắp tòa nhà."

"Trước tiên kéo dây leo này ra rồi nói sau đã." Bạch Sở Niên buộc một đoạn dây leo tráng kiện kéo sang bên trái, Eris gối đầu thong thả đi qua: "Tránh ra một chút, mèo thần tài* như anh không tháo vòng cổ còn không phải một chút khí lực cũng không có sao."

*Loài mèo có cái tay vẫy khách vào cửa của Nhật Bản ấy

Eris kéo Bạch Sở Niên sang một bên, dùng ngón tay gốm sứ nhẹ nhàng giữ chặt khe hở dây leo, dùng sức tách ra hai đầu.

Khớp hình cầu gốm sứ của hắn theo động tác chân tay mà lăn, cơ bắp kéo dài theo, mặc dù là chất liệu gốm sứ nhưng nhìn qua lại sống động như thật.

Dây leo rắn chắc bị hắn ra sức xé ra một lỗ hổng, Bạch Sở Niên nâng cằm ý bảo người làm con rối đi trước, Eris nhíu mày: "Làm gì đấy, anh đi trước cơ!" Sau đó nhìn lại người làm con rối: "Knicks, ông đi phía sau tôi đi."

"Dong dài. Tôi sẽ đi trước." Rimbaud bò vào trước, Bạch Sở Niên đi theo vào.

Xuyên qua cánh cửa này, phảng phất như tiến vào rừng rậm nguyên thủy mọc đầy cây đa rủ xuống, cả gian phòng bò đầy dây leo, trên dây leo treo hoa màu vàng, có quả đã chín, quả ố vàng rực rỡ rủ xuống cành cây, đường kính cơ bản đều hơn hai mươi cm.

"Chính là loại dưa này, rất tốt." Rimbaud túm lấy một quả, bửa ra, lộ ra kết cấu thạch vàng kim, cắn một miếng giòn tan thơm ngọt, nước rất đủ.

Trong căn phòng bị dây leo phong kín đường cũng tràn ngập mùi thi thể, không kịp quan sát bố trí toàn bộ căn phòng, đập vào mắt liền nhìn thấy thi thể của các nhà nghiên cứu đầy đất.

"Đừng ăn nữa..." Bạch Sở Niên mặc định đếm thi thể nghiên cứu viên nằm rải rác trên mặt đất, có ba mươi hai cỗ, cộng thêm năm cỗ bên ngoài, tổng cộng ba mươi bảy cỗ thi thể không đầu, mà quả treo trên dây leo —— Bạch Sở Niên lần lượt đếm tiếp.

37 quả.

"Lão bà, đó không phải là dưa hấu, là đầu của các nghiên cứu viên."

Rimbaud ăn càng ngon hơn~

——

Bạch Sở Niên khom lưng tìm manh mối trên người thi thể, phát hiện trên ngực đồng phục của một thi thể trong đó viết "Lôi Nặc", trong túi hắn cũng có một thẻ ID thân phận.

Bạch Sở Niên nhét thẻ thân phận vào trong túi, đạp thi thể một cước, khẽ nói: "Về quê làm thực tập sinh đi."

Người làm con nuôi lật lật trên giá tư liệu, bởi vì dây leo phát triển điên cuồng nên toàn bộ giá tư liệu của bức tường đều bị lật úp, tài liệu tư liệu rải rác khắp nơi.

Hắn nhặt một chập lên hướng về phía ánh sáng rồi đọc nó. Bạch Sở Niên đi tới gần, cũng cầm một phần.

Tư liệu chủ yếu là về sự hợp tác quang minh giữa viện 109 và các thế lực lớn, biến việc buôn bán vũ khí sinh hóa thể chế thí nghiệm thể thành thương mại xuất nhập khẩu sản phẩm khoa học kỹ thuật.

Điều này rất dễ hiểu, một khi một quốc gia nào đó có được loại vũ khí cường đại này, các quốc gia khác sẽ vì không thấp người nhất đẳng, nhất định sẽ cố gắng nắm giữ vũ khí cùng cấp bậc, sau khi có được lại theo đuổi càng nhiều số lượng, áp chế lẫn nhau, mà viện nghiên cứu đã trở thành người thắng lớn nhất.

Đáng tiếc thời gian tồn tại của viện nghiên cứu còn quá ngắn, hoặc là nói, thời gian cho Ngải Liên còn quá ngắn, nếu để mặc cho nữ nhân dã tâm bừng bừng kia đem viện nghiên cứu phát triển với tốc độ cao, giao dịch thí nghiệm thể sớm muộn gì cũng sẽ bắt đầu thôn phệ dầu mỏ, khoáng sản của tiểu quốc, hơn nữa bản thân viện nghiên cứu nghiên cứu và phát triển dược phẩm cường đại cùng kỹ thuật vũ khí, đến lúc đó, không có gì còn có thể dễ dàng lay động Ngải Liên cùng đế quốc 109 của ả ta.

"Ta thích nữ nhân điên này." Người làm con rối cảm khái nói: "Nhìn qua cùng mục đích của chúng ta là chó chung đường về, có điều là vẫn như cũ không cách nào hợp tác được. Trí tuệ không mang lại thảm họa, mang lại thảm họa luôn luôn là tự cho mình là trí tuệ và tham vọng không phù hợp với trí tuệ."

"Đây là cái gì?" Bạch Sở Niên nhặt được nửa tờ giới thiệu về cơ thể thí nghiệm từ trên mặt đất.

Số đối tượng: 0520

Tên mã: Não Qua Đằng (Dây leo não dưa)

Bản thể: Omega cây đa

Hướng nuôi cấy: Làm sạch (nuốt chửng tất cả các loại rác trong tầm nhìn và tạo ra trái cây ăn được.)

Kết quả nuôi dưỡng: Thất bại. Cô ta xuất hiện tính công kích mãnh liệt ngoài ý muốn, sẽ nuốt chửng đầu tất cả sinh vật trong tầm mắt, ngay cả chuột trắng thậm chí là ruồi giấm cũng không buông tha.

Quyết định tiêu hủy nhưng không được chấp thuận nên nén thành hạt giống vào tủ mẫu để trưng bày.

Phía sau rất gần đột nhiên phát ra tiếng ma sát hé răng, Bạch Sở Niên là người đầu tiên nghe được tiếng vang rất nhỏ này, nhanh chóng xoay người nhảy ra, phía dưới vị trí vốn đứng của hắn đột nhiên chui ra một đoạn dây leo, đỉnh dây leo nở ra một đóa hoa màu vàng, hàm răng bén nhọn ở giữa nhụy hoa không ngừng mở ra, giống như một cái máy xay thịt.

Người làm con rối dùng quân cờ thế thân thay thế vị trí với Eris, dây leo nhanh chóng sinh trưởng quấn lấy tay chân Eris nhưng lại bị hắn rút ra trường đao ở xương đùi chặt đứt.

"Đại khái chính là cây này vừa mới chống lại cửa ngăn cản chúng ta tiến đi." Bạch Sở Niên linh hoạt nhảy lên trên giá tư liệu, dây leo sinh trưởng tới, Bạch Sở Niên lại xoay người lại nhảy lên một giá tư liệu khác, lặng lẽ tránh tất cả tất cả tạp vật cùng dây leo.

"Chúng ta đều không đẩy được, Rimbaud vừa đẩy đã ra rồi."

Người làm con rối ngước nhìn lên và nói: "Cô ta sợ bị điện giật."

Bạch Sở Niên hướng Rimbaud giơ cằm lên, Rimbaud giơ cao đuôi cá lên, đánh mạnh xuống mặt đất, tia chớp màu lam hình mạng nhắm lấy anh làm trung tâm hướng tứ phía sấm sét nứt ra.

Người làm con rối nhanh chóng kết một tấm lưới nhện dưới chân cách điện để tránh bị điện giật, nhưng dây leo dưới chân bị kích thích di chuyển, vẫn khiến hắn đứng không vững, thân thể nặng nề đụng vào tường.

Bạch Sở Niên và Eris cũng ngã trái ngã phải như nhau, tuy rằng có thể bảo trì thăng bằng, nhưng lại không chịu nổi tạp vật bị dây leo lật tung đập xuống.

Sau một trận điện giật bùm bùm, cây dây leo bị điện áp cao giật cuộn mình như thủy triều lui về phía sau, đầu bị giật đến cháy đen bốc khói.

Mà trong căn phòng nhìn như trống trải này, bị điện giật đến không chỉ có một gốc đại thụ kia.

Bắt đầu từ các bức tường, một lớp dày đặc của em bé màu trắng xuất hiện, bao gồm toàn bộ bức tường, giá đỡ dữ liệu và sàn nhà, chúng đứng dậy, giống như những bãi biển cát trắng đang di chuyển.

"Đệch..." Bạch Sở Niên nhìn thoáng qua cánh tay mình, trên cánh tay có hai ba đứa bé vô diện không ngừng bò, trên đùi cũng bị hơn mười con ôm vào, lại nhìn Eris cùng người làm con rối đã bị đứa bé nhúc nhích bò đầy toàn thân.

Chúng nó vẫn luôn ở đây.