[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 26




Ngôn Dật ngồi trước cửa sổ rộng bằng gỗ sơn trắng, vén một góc rèm cửa sổ lên, liếc mắt nhìn quân nhân đang ôm vũ khí thẳng tắp đứng thẳng đứng trước cửa đại sứ quán giữa trưa trời như nắng.

"Ngày mai sẽ có kết quả, bên anh cũng sắp xếp thỏa đáng rồi đi?"

Lục Thượng Cẩm ngồi ở bên bàn tròn, cầm một ấm hoa rót đầy trà đen vào trong chén trà, cổ áo hai hàng áo vest, áo trang nhã trang trọng sửa sang lại đường cong eo thon bảo trì tốt. Hắn vừa từ bên ngoài trở về, đem áo khoác tùy ý khoác lên lưng ghế chờ người thu đi.

"Yên tâm đi. Đám lão hỗn đản chỉ nhìn lợi ích kia năm nay khẩu phong đều giống nhau, dù sao số liệu của viện nghiên cứu 109 năm nay như là nỏ mạnh hết đà, làm cho bọn họ nản lòng thoái chí, đã không còn coi thí nghiệm thể trở thành thứ buôn bán kiếm được không mất tiền nữa." Lục Thượng Cẩm cởi nút áo bên dưới áo sơ mi, kéo cà vạt lỏng lẻo, đem một mặt thả lỏng không phòng bị triển lộ trước mặt Ngôn Dật: "Lại nói tiếp, trở ngại lớn nhất của chúng ta năm ngoái cũng không hoàn toàn là bọn họ, hội nghị có một hạng mục bình dân ý chí bỏ phiếu, năm ngoái khi em đề nghị ngừng sản xuất thí nghiệm thể, 95% dân chúng bình thường bỏ phiếu lựa chọn không ủng hộ."

Ngôn Dật thở dài: "Cũng không thể trách bọn họ. Năm ngoái giá cổ phiếu của viện nghiên cứu còn đang tăng vọt, tuyên truyền tiếp thị lại nổi tiếng nữa, lấy mấy sản phẩm trí tuệ nhân tạo làm lá chắn cho việc kinh doanh cơ thể thí nghiệm, rất nhiều người năm xưa bởi vì mua cổ phiếu của viện nghiên cứu mà lấy được lợi nhuận gấp mấy trăm lần, người bình thường theo gió tiến vào cục diện, căn bản không ý thức được tính nguy hiểm của thí nghiệm thể, chỉ cảm thấy chuyện không liên quan đến mình, có được lợi nhuận mới là chuyện đứng đắn, ngừng sản xuất thí nghiệm thể sẽ làm cho người bán lẻ bồi thường vốn không về, bọn họ đương nhiên không ủng hộ."

"Ngải Liên kỳ thật vẫn có chút biết chơi." Lục Thượng Cẩm nói: "Bọn họ lôi kéo rất nhiều người bán lẻ, chính là vì mỗi năm dân chúng bỏ phiếu có thể ổn định sản nghiệp thí nghiệm thể, hơn nữa quốc gia từng mua thí nghiệm thể không muốn mình trả giá mua cao cùng chi phí bảo trì lâu dài để có được vũ khí bí mật mất đi giá trị, tất nhiên sẽ cực lực phản đối. Lúc này viện nghiên cứu liên tiếp bị phơi bày, danh tiếng trở nên kém đi, hơn nữa đến hạn giao hàng lại không giao được, chuỗi nguồn vốn sắp đứt gãy, bọn họ rất khó có được sự ủng hộ, nhưng vẫn phải nói còn có chỗ không tốt, rất nhiều người không rõ ràng, vẫn còn có hy vọng đối với giá cổ phiếu viện nghiên cứu tăng trở lại, bộ phận dân chúng này vẫn không muốn ủng hộ ngừng sản xuất."

"Con số này sẽ không quá nhiều. Chỉ cần đề xuất ngừng sản xuất cơ thể thí nghiệm thể được thông qua là đủ, còn lại còn phải chậm rãi tiến lên."

Bởi vì cơ thể thí nghiệm ngừng sản xuất sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của tổ chức và các quốc gia đã mua cơ thể thí nghiệm, ngược lại bởi vì loại vũ khí sinh học này tuyệt bản, trong tay bọn họ hiện đang nắm giữ kinh nghiệm sẽ đánh giá cao, nhưng nếu yêu cầu công nhận quyền nhân cách của đối tượng thí nghiệm thể hiện có thì còn cần thêm thời gian lắng đọng và quan sát, sàng lọc ra cơ thể thí nghiệm vô hại là một mặt, mặt khác cơ thể thí nghiệm trong kho vũ khí quốc gia cùng chính phủ liền trở thành quan hệ việc làm, đối tượng thí nghiệm thể có ý nghĩ riêng của mình, có căn bản không muốn chiến đấu. Từ chức đi làm buôn bán nhỏ hoặc đi làm nghệ sĩ đường phố cũng không phải là không có khả năng, vậy tương đương với tài sản mấy chục tỷ trôi nổi, đẩy quá nhanh sẽ chỉ phản tác dụng.

Ngôn Dật kéo rèm cửa sổ lên, đi tới phía sau Lục Thượng Cẩm, tay đeo nhẫn cưới đặt lên vai alpha: "Anh vất vả rồi."

Lục Thượng Cẩm đè tay Ngôn Dật lại, cười một tiếng: "Vợ lớn của anh à, với quan hệ của chúng ta, em lại nói với anh câu này làm gì? Em mới vất vả nhất, sau khi chuyện này kết thúc chúng ta tìm thời gian nghỉ phép, địa điểm và hành trình anh đều sắp xếp cho."

"Không có tâm trạng... Ngày hôm qua bác sĩ Chung nói Tiểu Bạch tiến vào kỳ biến xấu đi, tuy rằng dùng thuốc giải ly khống chế được nhưng chung quy vẫn tiếp cận xấu đi." Ngôn Dật lo lắng lắc đầu: "Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, nhưng vẫn sống hoảng loạn bất an, vốn có Rimbaud ở bên cạnh nên cậu ấy rất an tâm, nhưng Rimbaud cũng không phải là không gì là không làm được. Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào đề xuất ngày mai được thông qua, đem thúc đẩy liên hợp tố từ viện nghiên cứu mang ra cho Tiểu Bạch trị liệu."

"Được rồi, ngày mai kết quả vừa ra, viện nghiên cứu ở Trung Quốc sẽ bị vào khám sét luôn, luôn có biện pháp thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."

"Haiz, đúng vậy, chuyện của đứa nhỏ luôn phải không ngừng quan tâm." Ngôn Dật phủi tóc: "Buổi trưa em có gọi điện video cho Cầu Cầu, mặt nó đỏ bừng, rất nhanh liền cúp điện thoại, xem ra là cùng Lãm Tinh ở cùng một chỗ."

Tinh thần Lục Thượng Cẩm phấn chấn: "Ồ?" Hắn đặt tách trà đen lên bàn: "Chúng nó ở đâu cơ?"

"Nhìn xung quang thì thấy đang ở văn phòng của Tiểu Bạch."

"Thằng nhóc thối! Thỏ cầu mới mười sáu tuổi thôi mà nó đã dám lôi người vào trong phòng rồi, không học tốt, thượng bất chính, hạ tắc loạn*..." Lục Thượng Cẩm cầm lấy điện thoại di động gọi cho Lục Ngôn, lúc chờ đối phương nghe máy còn nói tiếp với Ngôn Dật: "Anh sẽ nói cho con biết, lúc còn trẻ lão Tất cũng không phải là thứ tốt gì, truyền thống nhà bọn họ chính là thích chà đạp tuổi còn nhỏ, em xem Đàm Mộng mới bao nhiêu tuổi chứ... Anh phải giáo dục tốt tiểu tử không biết trời cao đất rộng này mới được."

*Trên không nghiêm dưới không nghe

Ngôn Dật nhịn không được cười một tiếng: "Lúc ấy bọn nhỏ đang giúp bộ phận kỹ thuật chuyển thiết bị, vừa mới chuyển xong liền trở về văn phòng."

Động tác ở tay Lục Thượng Cẩm dừng lại, lại cúp điện thoại, một tay bắt lấy một cái tai thỏ của Ngôn Dật, nhẹ nhàng kéo đến trước mặt: "Chọc anh, vui vẻ lắm đúng không?"

Ngôn Dật cúi người, cong hai mắt: "Mỗi lần thấy anh khẩn trương vù thỏ cầu, em cảm thấy rất buồn cười."

"Còn không phải là bởi vì thỏ ngốc lại càng dễ dàng bị khi dễ, nếu là một alpha nhỏ thì anh làm sao có thể lo lắng được." Lục Thượng Cẩm kéo anh vào trong ngực, hình thể cao lớn cùng omega nhỏ nhắn trong ngực hình thành tương phản.

"Em thấy Tiểu Bạch anh cũng rất lo lắng."

"Haiz, đừng nói nữa, đối tượng Tiểu Bạch tìm sắp làm anh tức chết đây. Quên đi, cũng không trông cậy vào nó có thể làm chủ, nó không bị khi dễ là may lắm rồi."

"Anh vẫn không thích Rimbaud."

"Anh có thích hay không không sao cả, vốn người ta cũng không coi anh là người, chủ yếu là tiểu tử Tiểu Bạch kia thích Rimbaud đã nhập ma luôn rồi, thời gian trước nói chuyện phiếm anh khảo nghiệm thiên phú kinh doanh của nó, anh hỏi nó nếu đưa cho nó một ngàn vạn nó sẽ dùng như thế nào."

Ngôn Dật nâng cằm lên nghe: "Thằng bé định đầu tư cái gì?"

Lục Thượng Cẩm bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Nó muốn đi Hải Dương Quán mua cho Rimbaud mấy con sò điệp lớn."

Ngôn Dật cười ồ lên một tiếng: "Xem ra việc về hưu của anh vô vọng rồi."

Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, là điện thoại đường dài Tiểu Bạch gọi tới.

Thanh âm của hắn có chút vội vàng: "Lão đại, Vĩnh Sinh Vong Linh đi về phía các người, hắn muốn trả thù một học sinh, tư liệu cụ thể cháu sẽ gửi qua sau, cháu đã thông báo cho đặc công phân tán ở Châu Âu cùng bộ phận điều tra chi nhánh IOA Paris chuẩn bị trước, nhưng bọn họ cùng các chú còn có chút khoảng cách, chạy tới hiện trường còn cần chờ một thời gian, chú cùng Chú Cẩm cẩn thận một chút... Shh... Khụ, cháu cảm thấy hơi khó chịu... Cháu cúp máy... đây..."

"Tiểu Bạch!" Ngôn Dật siết chặt điện thoại di động: "Cháu thế nào rồi?"

Đầu dây bên kia truyền đến một trận thở dốc thống khổ, sau đó Rimbaud tiếp điện thoại của Bạch Sở Niên, giọng nói trầm thấp lãnh đạm từ trong ống nghe truyền ra: "Rời khỏi đó, ngay lập tức!"

Rimbaud cúp điện thoại trước, Ngôn Dật buông di động xuống, liếc lục Thượng Cẩm một cái, vội vàng cầm lấy máy tính trên bàn, Lục Thượng Cẩm ngồi ở bàn tròn bỗng nhiên cảnh giác đứng thẳng người lên, bề ngoài ánh mắt hiện ra một tầng màng chim điểu trong suốt màu xanh nhạt, theo ánh mắt mở ra mà bao trùm rồi thu hồi.

"Ngôn Ngôn qua đây!" Hắn một tay bắt lấy đai lưng Ngôn Dật, mang theo cả người anh đập gãy cửa sổ cùng thủy tinh lao ra khỏi phòng.

Trong nháy mắt khi bọn họ lao ra khỏi tòa nhà cao tầng rơi từ trên cao xuống, phòng của bọn họ ầm ầm nổ tung, một tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, sương khói dày đặc nồng đậm từ trên tầng cao nổ tung bay ra, trong khói dày đặc xen lẫn bào tử.

Lục Thượng Cẩm đem Ngôn Dật đè vào trong ngực, trong nháy mắt gần rơi xuống đất, sau lưng liền triển khai cánh săn bắn đầy đốm nâu, quạt không khí mang theo gió lạnh săn bắn lướt qua mặt đất bay qua, lướt qua không trung một khoảng cách xa xôi.

Trên mặt Ngôn Dật không thấy bối rối, dưới sự bảo vệ của Lục Thượng Cẩm mở máy tính ra, đem cảnh tượng nổ tung đồng bộ truyền đạt cho bộ phận kỹ thuật.

Trong khói dày đặc mơ hồ có thể thấy được một đường viền nấm màu xám trắng, bộ phận kỹ thuật gửi về kết quả đối chiếu, cơ thể thí nghiệm 602 Bom Nấm là Vong linh triệu hoán thể, bản thể là nấm trứng vàng vỏ cứng, năng lực J1 là bào tử nổ tung, năng lực M2 là bào tử hẹn giờ.

Vệ sĩ cùng thủ vệ nghe được động tĩnh lập tức vọt tới trước người bọn họ triển khai vòng bảo vệ nghiêm mật, Ngôn Dật chỉ các phòng khác: "Các cậu đi giúp cảnh sát sơ tán người bên trong đi."

Hai người tìm được xe của bọn họ, Lục Thượng Cẩm ngồi xuống ghế lái, Ngôn Dật từ ghế sau đi vào, dùng gót chân đụng vào ám cách dưới ghế, lỗ nhỏ ám cách bắn ra một đĩa mật mã ba chiều phát ra hồng quang, sau khi quét mống mắt của anh, cửa thẳng đứng mở ra, bên trong là một hộp súng bắn tỉa cầm tay màu bạc nặng trịch.

Trong hộp súng ngoại trừ một chiếc súng bắn tỉa cao tinh ra thì còn có hai khẩu súng tiểu liên Uzi không có giảm thanh và hai dải đạn.

"Chúng ta đi đâu?" Lục Thượng Cẩm khởi động xe quay đầu lại hỏi.

"Trường WS London."

Ngôn Dật đặt máy tính ở đầu gối, sơ lược xem qua tư liệu Bạch Sở Niên gửi tới, trong đó có thông tin về Vĩnh Sinh Vong Linh. Ngoài ra, kết quả điều tra về vụ Kim Hi và Trường trung học Hồng Li 1 cũng được gửi tới.

Trong vụ rơi lầu của Trường trung học Hồng Li 1, học sinh gây án tên là Chân Lý, một năm trước đã chuyển sang học tại trường WS ở Luân Đôn nước Anh, bố của Chân Lý là cảnh sát trưởng chi nhánh Hồng Li của Cục cảnh sát Quốc tế, mẹ là lãnh đạo xã hội đen nổi tiếng ở địa phương, cũng quản lý hơn mười công ty bất động sản và gỗ, có chứng cứ chứng minh cha mẹ Chân Lý từng bắt cóc bạn học cùng lớp của con trai, lợi dụng năng lực phân hóa của cậu ta để cứu sống học sinh bị ngã xuống vì Chân Lý nhỡ may đẩy xuống, hai nhà hòa giải, Chân Lý cũng được miễn hình phạt hình sự. Được phụ huynh chuyển đến trường WS ở Anh du học, sau đó cha mẹ Chân Lý cũng gửi một thẻ ngân hàng một triệu cảm ơn Kim cho Kim Hi.

"Vĩnh Sinh Vong Linh, cấp bậc A3 là alpha gấu nước tiến vào thời kỳ biến xấu, năng lực Pandora Ma Kính, có năng lực J1 là Thiên Sứ dưới thuyền, năng lực M2 là năng lực Triệu hoán Tử Thần." Ngôn Dật khép máy tính lên: "Cẩm ca, chúng ta phải nhanh hơn một chút."

"Đi đường vòng đến kho vũ khí sao?"

"Không được, đến dìa sông vứt xe ở đấy, chúng ta thẳng tắp đi qua." Ngôn Dật đít băng đạn dùng sức đẩy một cái kêu *cạch* một tiếng: "Vũ khí bình thường đối phó với thí nghiệm thể không có tác dụng gì, chút đạn này đủ rồi."

Bầu trời nổi lên mưa phùn, sương mù trong không khí dần dày đặc, một ít mưa rơi trên kính chắn gió, Lục Thượng Cẩm mở cần gạt nước ra, đưa cho Ngôn Dật một chiếc ô.

Lúc chạy tới trường, Ngôn Dật mặc một bộ áo gió, đội mũ, trèo tường lẻn vào, đi dạo bên cạnh tòa nhà trên đỉnh của trường, tìm kiếm mùi khả nghi trong không khí.

Học sinh tốp năm tốp ba đi qua bóng râm có chút tò mò đánh giá Ngôn Dật đã dựng cổ áo gió lên che nửa khuôn mặt đi trên con đường mòn.

Một tiếng thét chói tai xé rách sự yên tĩnh của khuôn viên trường, lỗ tai Ngôn Dật đè lên trong mũ đột nhiên dựng thẳng lên, nghe thấy một tiếng kêu cứu xa xôi, anh theo thanh âm ngẩng đầu nhìn lại, ngay ở nơi xa nhất trong tầm mắt, phía trên đỉnh tháp chuông có một học sinh thét chói tai từ trên cao rơi xuống.

Một tiếng nặng nề vang lên, thi thể nện trên gạch đá mặt đất thành một bãi mềm mại, vết máu sền sệt chậm rãi từ dưới thi thể chảy ra, trên hộp sọ vỡ vụn có một tấm thẻ ngân hàng cắm thật sâu vào trong.

Không khí dường như đóng băng.

Khi yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, một nữ sinh cách thi thể gần nhất điên cuồng kêu lên, học sinh trong trường như chim thú tản ra, nhao nhao hô to báo cảnh sát.

Không ai chú ý tới, trên sân thượng tháp chuông một thiếu niên alpha đầu tóc trắng đang thảnh thơi nằm sấp bên lan can, say sưa thưởng thức những bông máu nổ tung từ thi thể cách mấy chục mét dưới chân.

Cánh tay phải của hắn chỉ còn lại nửa đoạn trên, mặt cắt ngang bốc khói đen, hắn nâng tay trái còn sót lại vươn ngón trỏ ra viết trên không, vết máu trên mặt đất bị hắn khống chế, chậm rãi viết xuống mặt đất một loạt chữ viết tay: "Happy birthday ^_^"

Vong linh hưng phấn nằm lăn lộn trên mặt đất phát ra tiếng cười kinh dị hư vô, dùng tay trái còn sót lại giơ lên viên Trân Châu lớn, vui vẻ nói: "Bong bóng nước lớn, ta vẽ cho ngươi quà sinh nhật, ngươi không ra xem sao?"

Màu sắc của Trân Châu ảm đạm hơn rất nhiều, mảnh vỡ linh hồn bao bọc trong chất ngọc trai cũng hao tổn không ít, cũng không muốn phản ứng hắn.

Vong linh ngược lại không so đo, hừ lên giai điệu vặn vẹo, đem viễn Trân Châu to nâng lên trong tay tung hứng lên chơi.

Bỗng nhiên, hắn không tiếp tục chơi nữa, ý cười trên mặt thu liễm, từ trên đài cao tháp chuông đứng lên quay đầu nhìn về phía cánh cửa khép hò nơi gác mái sân thượng.

Vong linh lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa sắt cách mình mấy chục thước, một cỗ tin tức tố ngọt ngào mềm mại mơ hồ phiêu động trên không trung, mà cùng mùi ngọt mềm này không tương xứng chính là cảm giác áp bách cường đại trong khí tức.

Hắn đã đến giai đoạn xấu đi, cho dù là Rimbaud cấp A3 sinh ra áp chế loài loài đối với hắn, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất kỳ áp bức nào, loại áp lực vô hình này lại từ đâu mà đến?

Vong linh giật mình, cánh cửa sắt xa xa tựa hồ hư ảo lắc lư một chút, một đạo bóng dáng màu xám đột nhiên xuất hiện trên sân thượng.

Ngôn Dật hai tay đút vào túi áo gió, chậm rãi đi về phía hắn.

Vong linh chớp chớp mắt một cái, bước chân Ngôn Dật đã áp sát hơn mười thước, nhưng hắn nhìn qua người này chỉ là dùng dáng đi bình thường đi lại.

Người này đang thuấn di.

Vong linh lạnh lùng đứng lên, nhấc cặp sách đặt trên mặt đất đeo lên người: "Ngươi là ai?"

"Chuyện của ta còn chưa làm xong, cũng không muốn đánh nhau đâu." Vong linh nâng tay trái còn sót lại nghịch ngợm khinh miệt bày ra: "Thỏ sao? Ta không động chạm gì đến ngươi đi?"

Thấy Ngôn Dật không trả lời, Vong linh xoay người rời đi, hắn có năng lực bay lên không trung, giẫm lên lan can tháp chuông nhẹ nhàng bay lên không trung.

Không nghĩ tới, khi hắn bay lên không trung quay đầu lại nhìn về phía đài cao, Ngôn Dật đã không thấy đâu, Vong linh trong lòng rùng mình, vội vàng quay đầu, Ngôn Dật dĩ nhiên đã dán đến trước mặt, năng lực nảy tốc độ cao cùng thuấn di của anh khi kết hợp tương đương với một thời gian ngắn ứ đọng không trung.

Chân dài của Ngôn Dật đảo nhanh lăng không đụng vào bụng Vong linh, khí kình sắc bén trực tiếp đem Vong linh đạp trở lại đài cao khiến hắn hung hăng ngã xuống tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.

Vong linh lăn một cái từ trong hố sâu lăn ra mới tránh được Ngôn Dật dùng thuấn di xuất hiện, trọng lượng toàn thân nặng nề rơi xuống, nhìn vạt áo lật tung nhưng cổ áo chưa loạn của Ngôn Dật, Vong linh rốt cục từ trong khí tức ý thức được nguy hiểm, hắn bèn cảnh giác.

"S4...... Ngươi là IOA..." Vong Linh cười rộ lên: "Ta còn chưa từng giao thủ với nhân loại cấp S4 đâu, lần này ta thật vinh hạnh nha."

Dưới chân hắn lập tức trải ra một mặt bàu trời gương không sao, trong gương tay quỷ tham lam bò về phía Ngôn Dật.

Năng lực đồng sinh của Vĩnh Sinh Vong Linh Pandora Ma Kính, cũng tương tự như cơ chế thép thủy hóa của Rimbaud, năng lực tiếp theo đều cần phải thi triển trên cơ sở Ma Kính Pandora mới có thể bày ra uy lực lớn nhất.

Ngay khi Vong linh sắp tiếp cận Ngôn Dật, xa xa mơ hồ có tiếng phá không nhanh chóng truyền đến, Vĩnh Sinh Vong Linh nghiêng đầu liếc mắt một cái, thân thể phiêu đãng tránh né, một viên đạn bắn tỉa giảm thanh lướt qua hai má hắn, mang theo một vết thương bốc khói đen, vết thương chậm rãi khép lại.

Đạn bắn tỉa đánh trúng gương dưới chân Vong linh bị tay quỷ trong gương vô thanh cắn nuốt.

Vĩnh Sinh Vong Linh theo hướng đạn bắn tỉa nhìn về phía trước, gần ngàn thước ở nơi tối tăm của đỉnh cao tòa nhà kiến trúc, Lục Thượng Cẩm đang ẩn thân ở đó nhắm một con mắt lại, vì Ngôn Dật mà giáng súng.

"A3 chim ưng Peregrine sao, cũng không tính là kỳ lạ cỡ nào. Đến đây chơi đi." Vong linh khẽ giương cằm, bén nhọn cười rộ lên.

Đột nhiên, ma kính dưới chân Vong linh lại trở nên mơ hồ thanh thiển, vài giây sau, ma kính vỡ vụn biến mất.

Vong linh nhíu mày, hung hăng cắn răng đảo mắt về phía Lục Thượng Cẩm một cái, lần trước gặp thiên mã tiêu trừ chính diện tăng ích năng lực liền ghê tởm đến hắn, lần này thế quái nào lại có thêm một alpha A3 có năng lực tiêu trừ nữa đấy!

Ngôn Dật bước chân bình tĩnh tiếp cận hắn, lãnh đạm chất vấn: "Tin tức ta nhận được là Tiểu Bạch xấu đi bởi vì ngươi mà ra, đúng không?"

Vong Linh nghiêng đầu cười cười: "Đúng đấy!"

"Trong tay ngươi có liên hợp tố, đúng không?"

"Đúng vậy, có bản lĩnh thì đến lấy đi." Vong linh ve vẩy cặp sách.

Hắn bay về phía Ngôn Dật, đột nhiên thân thể cứng đờ, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm, một trận cảm giác suy yếu từ trong tuyến bay lên đánh thẳng vào đại não.

Lục Thượng Cẩm yên lặng nằm sấp trên điểm bắn tỉa, quan sát hướng đi của bọn họ trong kính bắn tỉa, đôi mắt được một lớp màng nictitating* bao trùm.

*Nếu m.n để ý vịt gà thì cno cũng có cái lớp màng trắng đục như vậy ấy

Năng lực của chim ưng Peregrine A3 "Cường hóa màng nictitating": Làm cho toàn bộ năng lực đẳng cấp thấp hơn mục tiêu của bản thân trong nháy mắt vô hiệu hóa, toàn bộ năng lực của mục tiêu cùng cấp với bản thân trong nháy mắt suy yếu đến 30%, toàn bộ năng lực của mục tiêu cao hơn cấp bậc của bản thân trong nháy mắt suy yếu đến 50%, năng lực đồng sinh của bất kỳ mục tiêu cấp bậc nào trong nháy mắt cũng không có hiệu quả.

Đặng: Cái giảm năng lực đối phương t thấy hơi sai sai, đáng ra năng lực của mục tiêu cùng cấp giảm 50%, còn cao cấp hơn thì giảm 30% chứ nhỉ? Tg có bị nhầm k đây???