[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 23




Lấy kích thước hiện tại của Tiểu Bạch, không chỉ riêng gì không vào được cửa lớn của tổng bộ IOA, mà ngay cả việc vào khu dân cư chung cư bình thường cũng là chuyện không có khả năng, Hàn Hành Khiêm đem chìa khóa biệt thự nội thành của mình đưa cho Rimbaud, để cho bọn họ tạm thời ở nhà mình, chờ Tiểu Bạch khôi phục bình thường trở về, trong lúc đó hội y học mỗi ngày có thể phái xe đưa bác sĩ đi kiểm tra cho Tiểu Bạch.

Khu biệt thự mà Hàn Hành Khiêm ở cách nhau rất xa, hơn nữa mỗi một tòa đều có một khoảng đình viện ngăn cách diện tích không nhỏ, cũng may các hộ khác trong khu biệt thự cũng đều là đồng nghiệp của hội y khoa, hẳn là sẽ không tạo thành phiền toái quá lớn cho hàng xóm.

Rimbaud ngồi trên giường phòng ngủ tầng hai, trong tay đặt hộp thuốc, đuôi cá biến thành hai chân, mặc quần đùi trong nhà bác sĩ Hàn đưa tới, miệng cắn vạt áo nửa tay áo, cúi đầu dùng cồn khử trùng vết thương trước ngực.

Bác sĩ Hàn dặn dò anh dùng i-ốt sau khi khử trùng rồi mới băng bó, nhưng Rimbaud không rõ sự khác biệt giữa cồn và i-ốt, kỳ thật bản thân anh có khả năng thanh lọc không thể lây nhiễm, cũng không cần khử trùng, nhưng nếu bác sĩ Hàn nghiêm túc dặn dò anh thì liền làm theo vậy.

"Shhh..." Rimbaud cắn chặt vạt áo thun kêu lên một tiếng đau đớn, cồn tiếp xúc với vết thương, đau đến thân thể anh run rẩy.

Dẹp dẹp dẹp, Rimbaud dùng băng y tế quấn lấy vết thương, tránh cho trước khi khép lại lại nứt ra chảy máu.

"A."

Ngoài cửa sổ lầu hai truyền đến tiếng ồn ào va chạm nhau, Rimbaud quay đầu lại nhìn thoáng qua ban công, hai con mắt xanh to như trăng đang trong suốt nhìn anh..

Hai chân trước của bạch sư nhẹ nhàng bám vào vách tường ngoài ban công, chóp mũi lớn màu hồng phấn đối diện Rimbaud, cánh mũi rung động ngửi ngửi, hơi phun ra hơi thở nhấc rèm cửa sổ trong phòng bay lên, thổi đến tóc vàng Rimbaud lộn xộn.

"Ngồi xuống." Rimbaud buông vạt áo xuống, chân trần đi qua, tay chống lan can liền xoay người ngồi ở phía trên.

Bạch sư lớn ngoan ngoãn ngồi xuống, đuôi cuộn về phía trước với hai móng vuốt phía trước.

"Đứa bé ngoan." Rimbaud nhấc một chân lên, giẫm lên mũi to màu hồng của bạch sư, hơi ướt, rất mềm mại, là ấm áp.

Bạch sư dời đầu ra, ở trong hoa viên cúi đầu xoay vòng ngửi ngửi, một lát sau, hắn ngẩng đầu từ trong bụi hoa lên, trên đầu dính mấy chiếc lá, dùng môi ngậm hai cành hoa hồng thiên sứ Sasha đan xen thành vòng hoa, cẩn thận đặt trên cổ chân Rimbaud, sau đó yên lặng ngồi xuống, dùng ánh mắt thành kính nhìn chăm chú Rimbaud.

Rimbaud cúi xuống, sờ sờ cái đầu to của bạch sư: "Tôi sẽ trân quý nó."

Độ ẩm trong mạch hoa màu trắng cứng lại, lấy hình thái thép thủy hóa niêm phong màu sắc ban đầu, nhưng lại không làm hoa trở nên cứng rắn.

Anh ôm lấy khuôn mặt to lớn của bạch sư hôn lên cái mũi to, hai má dán lên đó thì thầm: "Cảm ơn em đã tới giúp tôi, tôi cần em, Randi."

Bạch sư chớp chớp mắt, đôi mắt xanh như quỷ hỏa sáng ngời, cúi đầu xoay vòng ngửi ngửi trên bãi cỏ, thẹn thùng đến điên cuồng đào đất.

Trước khi nghỉ ngơi, Rimbaud đem một mũi thuốc giải ly giấu trong bộ lông bạch sư tiêm vào gáy hắn, sau đó nằm trong xích đu trên ghế treo ban công, ngủ cùng với hắn ở ban công mang theo hy vọng sáng mai Tiểu Bạch có thể khôi phục lại nguyên trạng.

Bạch sư giun thành một khối lớn như đồi núi mà ngủ trên bãi cỏ đình viện, đỉnh đầu phủ một chiếc áo khoác nho nhỏ mà Rimbaud đắp cho hắn.

Sáng hôm sau, Hàn Hành Khiêm lái xe tới kiểm tra Tiểu Bạch, Tiêu Thuần thay hắn lấy thiết bị, Lục Ngôn cùng Tất Lãm Tinh hai người từ Cửu Đàm Sơn chạy về, vừa mới đem tình huống tiêu diệt thí nghiệm thể Long Quy báo lên liền nghe nói Sở ca suýt nữa biến vào kỳ xấu đi, Rimbaud bị thương, hai người đều hoảng hốt, nói cái gì cũng phải đi theo tới thăm mới được.

Trong lòng Tất Lãm Tinh ôm một túi tài liệu, đây đều là những báo cáo hắn sắp xếp xong cần điều tra chữ ký của trưởng khoa, Sở ca hiện tại bị bệnh, hắn chủ động đảm nhận đại bộ phận công tác báo cáo, đối với tình huống trong và ngoài khoa điều tra rõ như lòng bàn tay, như vậy lúc Sở ca trở về hắn có thể nhanh chóng bàn giao qua.

Lục Ngôn ngồi ở ghế sau, tâm sự nặng nề ôm điện thoại không mục đích mở mấy app rồi đóng lại, mí mắt đỏ bừng, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: "Hôm qua ba tôi còn gọi điện thoại tới hỏi, tôi đã giấu không nói, anh ấy sẽ không có việc gì chứ... Không phải là rất lợi hại sao..."

"Tình huống còn không tính là quá tệ, chúng tôi còn đang nghĩ biện pháp, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề lớn." Hàn Hành Khiêm đỗ xe ở ngoài đình viện, không có ý định dừng lại quá lâu.

Đoàn người lục tục xuống xe vào đình viện, Hàn Hành Khiêm nhìn chung quanh bốn phía, không phát hiện cái gì dị thường, vì thế gõ cửa.

Người mở cửa là Rimbaud.

Rimbaud mặc áo thun rộng rãi và quần short đang một chiếc khăn lau tóc ướt sũng.

"Các người đến vừa vặn, tôi vừa tắm rửa cho em ấy xong, em ấy lăn đến cả người đầy bùn."

"Tắm rửa? Anh tắm rửa cho anh ta..." Hai má Lục Ngôn đỏ lên, tai thỏ cuộn lại.

Bọn họ đi vào phòng, Tiêu Thuần xách hòm thuốc đi theo phía sau, bác sĩ Hàn hỏi Rimbaud tình huống tối hôm qua.

Tất Lãm Tinh xách túi tài liệu đi ở phía sau, Lục Ngôn không cầm cái gì, một đường chạy thẳng vào các phòng thò đầu tìm Bạch Sở Niên.

Lục Ngôn đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt nhìn vào trong, Bạch Sở Niên không có ở bên trong, đang định rời khỏi, vừa quay đầu lại thì thấy có một sinh vật mắt màu lam trắng như tuyết đứng ở kệ tủ cùng cậu dán mặt nhìn nhau.

Mãnh thú áp chế loài thỏ tương đối mãnh liệt, Lục Ngôn lập tức xù lông, dưới chân xuất hiện một hang thỏ giảo hoạt, cậu trốn vào, lại ở trong hang thỏ giảo hoạt khác cách đó hai thước rơi ra, kinh ngạc nhìn mãnh thú bạch sư đang ngồi trên kệ tủ đang cao quý tao nhã liếm móng vuốt, trên người còn tỏa ra mùi sữa tắm.

"Bạch Sở Niên?" Tin tức tố hương Brandy không thay đổi, Lục Ngôn vẫn nhận ra hắn.

Bạch sư vẫn lười biếng liếm lông như trước, đầu cũng không ngẩng lên.

Lục Ngôn uể oải quay đầu lại hỏi Rimbaud: "Bây giờ tôi nói chuyện anh ấy đã không nghe hiểu rồi sao?"

Rimbaud kéo rèm cửa ra để ánh sáng chiếu vào: "Nghe được, em ấy chỉ là không để ý đến cậu thôi."

Tiêu Thuần kinh ngạc nói: "Anh ta còn chưa khôi phục?"

Rimbaud đi qua, cố hết sức ôm bạch sư vừa rửa sạch lên giường, bạch sư như không có xương bị nặn kéo xuống từ kệ tủ xuống, thân thể kéo dài.

"Khôi phục, nhưng không hoàn toàn khôi phục." Rimbaud như không có việc gì mà gỡ móng vuốt đang bám trên người mình xuống, nắm lấy miếng đệm phấn bảo hắn vươn móng vuốt sắc bén ra, sau đó lấy ra một cái kéo thép hydrat hóa cắt móng tay cho hắn, lại dùng thép thủy hóa mài phẳng, miễn cho hắn đem đồ đạc của bác sĩ Hàn đều xé nát.

"Tối hôm qua tôi tiêm cho em ấy dược tề giải ly sáng nay phát hiện hình thể em ấy đã nhỏ đi, lớn lên trở nên giống như bạch sư bình thường, có thể còn nhỏ hơn một chút, nhưng còn chưa khôi phục trạng thái nhân loại."

Hàn Hành Khiêm ghi lại tình huống mà Rimbaud mô tả, đây là một số liệu lâm sàng quan trọng đối với Hội y khoa.

Hắn liếc nhìn quyển sách "Tập tính sư tử" bị ném vào thùng rác, và sách "Làm thế nào để chăm sóc mèo con" được đặt trên giường với dấu trang thép thủy hóa, phân tích: "Rõ ràng là IQ và suy nghĩ cũng không phục hồi mà."

Rimbaud dùng hai chân kẹp bạch sư cố định không cho hắn chạy loạn, cầm hai cây tăm bông móc lỗ tai cho hắn, bạch sư rất không thoải mái, kêu hai tiếng chạy ra, dùng sức lắc đầu.

Hắn tuổi còn rất trẻ, tiếng kêu cũng không có lực chấn nhiếp như tiếng gầm của hùng sư trưởng thành chân chính, tuy rằng khí thế rất hung dữ, nhưng là lại kiểu hổ giấy.

Lục Ngôn thử đưa tay sờ hắn, Bạch Sư kiêu ngạo ưỡn ngực lên, biểu hiện lông bờm cổ còn rất không rõ ràng.

Tiểu Bạch đối với mùi hương của bọn họ đều rất quen thuộc, bởi vậy không ôm địch ý, ngược lại bốn chân hướng lên trời nằm xuống, lộ ra bụng cùng đệm móng vuốt phấn hồng.

Lục Ngôn cẩn thận hỏi Tất Lãm Tinh: "Anh ta đang làm gì vậy? Ngứa lưng sao?"

Tất Lãm Tinh cũng ngồi xổm xuống, đánh giá nói: "Nằm xuống như vậy là muốn sờ bụng."

Lục Ngôn thường đi tới nhà Lãm Tinh chơi, biết nhà Lãm Tinh có một giống chó núi Bernese, tên là do cậu đặt, gọi là Gorgon.

"Là muốn được sờ sao?" Tất Lãm Tinh chậm rãi đưa tay vuốt bụng Tiểu Bạch, không ngờ Tiểu Bạch đột nhiên trở mặt, hai chân trước ôm lấy tay Lãm Tinh liền cắn lên, hai chân sau điên cuồng đạp người.

"Sở ca, Sở ca..." Tất Lãm Tinh cứng đờ thân thể không dám động, tay cũng không dám tùy tiện rút ra, bị đá đến mắt bốc lên sao vàng.

"Randi! Nhả ra!" Rimbaud chú ý tới sự hỗn loạn của bọn họ, lập tức đứng lên quát lớn.

Tiểu Bạch bị mắng, lăn một cái chạy đi, nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ, lười biếng nâng một cái chân sau, cúi đầu dùng đầu lưỡi xử lý lông của mình.

Cũng may Tiểu Bạch không phải thật lòng muốn công kích bọn họ, Tất Lãm Tinh không bị thương, nhưng hoảng sợ, hỏi Rimbaud: "Tôi vừa mới làm sai cái gì sao?"

Rimbaud gật đầu, trong tay cầm quyển sách hướng dẫn nuôi mèo (cũng không hiểu lắm) kẹp đầy dấu trang thép thủy hóa, đeo một cặp kính thép thủy hóa, mở ra một trang: "Em ấy nằm xuống lộ bụng cho cậu là biểu hiện tín nhiệm cậu, nhưng cậu lên tay sờ chính là không biết tốt xấu, ý của em ấy kỳ thật là cho cậu sờ đầu."

Tất Lãm Tinh: "..."

Tiểu Bạch thừa dịp không có người chú ý, duỗi móng thăm dò túi tài liệu để trên bệ cửa sổ, kéo một chút, lại kéo một chút, túi văn kiện miễn cưỡng ở mép cửa sổ bảo trì cân bằng không rơi xuống.

Tất Lãm Tinh vội vàng ngẩng đầu: "Aiz Sở ca, đó là văn kiện muốn nhờ anh ký tên."

Tiểu Bạch nhìn hắn một cái, kéo túi giấy tờ xuống đất, sau đó vui vẻ chạy khắp phòng.

Tất Lãm Tinh bất đắc dĩ che mặt, một đoạn thời gian kế tiếp công việc của Sở ca sợ là đều chuyển cho hắn làm rồi.

Tiểu Bạch chạy mệt liền dừng lại, đặt mông ngồi xuống giường, tất cả mọi người cho rằng hắn đã náo loạn đủ rồi, rốt cục cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng hắn đột nhiên tung ra một cú đánh ngã Lục Ngôn, hai chân trước giẫm lên cậu không cho cậu đứng lên, đem một cái lỗ tai thỏ của cậu kéo tới kéo lui chơi, Lục Ngôn tức giận hét to: "Bạch Sở Niên! Anh muốn chết à!!"

Lực chú ý của Tiểu Bạch lại bị cái đuôi Tiêu Thuần hấp dẫn, hạ thấp thân thể, làm ra tư thái mai phục săn mồi, sau đó xà mạnh xuống sàn nhà nhào về phía đuôi Tiêu Thuần.

Bác sĩ Hàn sớm một bước chắn đến trước người Tiêu Thuần, một tay bắt lấy vòng cổ của Tiểu Bạch, dưới biểu tình nhìn như ôn hòa, sức tay thật lớn, đem nửa người trên của Tiểu Bạch trượt lên, ở bên tai hắn chậm rãi nói: "Tiểu công sư tử nghịch ngợm cũng bình thường, làm triệt sản là tốt rồi, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay thế nào?"

Tiểu Bạch run rẩy một chút, từ trong tay Hàn Hành Khiêm giãy dụa ra, trốn đến phía sau Rimbaud làm như không có việc gì liếm tay, một lát sau thật sự nhàm chán, liền ôm Rimbaud gặm đầu anh.

Hàn Hành Khiêm bảo những người khác đè Tiểu Bạch lại, lấy cho hắn vài ống máu mang về xét nghiệm, sau đó lại bổ sung một mũi thuốc giải ly. Trước khi tìm thấy liên hợp tố, thuốc giải ly đặc biệt quan trọng đối với việc kiểm soát Tiểu Bạch.

"Xem ra bảo trì trạng thái bản thể có thể tiêu hao lượng lớn năng lượng dư thừa của cậu ta, như vậy cậu ta sẽ không dễ dàng bởi vì năng lượng dư thừa mà bạo tẩu đi." Hàn Hành Khiêm đem mẫu máu thu thập được cất vào trong bình giữ nhiệt, cùng Rimbaud dặn dò tính toán tiếp theo: "Hai người ở chỗ này thêm vài ngày, quan sát tình huống của cậu ta, tôi mỗi ngày đều tới đây lấy máu cùng thuốc bổ cho cậu ta, chờ cho cậu tq khi nào khôi phục trạng thái nhân loại, anh hãy gọi điện thoại nói cho tôi biết sau."

Rimbaud gật đầu.

Hàn Hành Khiêm khoát tay áo, Tiêu Thuần nhấc hộp thuốc đi theo, Lục Ngôn chạy ra ngoài, Tất Lãm Tinh nhặt lên túi tài liệu giẫm lên dấu móng vuốt, bất đắc dĩ cười khổ rời đi.

Tinh thần Tiểu Bạch tiêm thuốc giải ly trở nên rất uể oải, nằm nghiêng trên giường, tứ chi mở ra, suy yếu thở ngắn.

Rimbaud cùng hắn nằm trên giường, một tay chống đầu, một tay nắm lấy đệm móng vuốt phấn nộn của bạch sư, ấn lòng bàn tay vươn móng tay ra, sau đó thu hồi lại, sau đó dán lên môi hôn.

Tiểu Bạch nằm trong chốc lát, cố hết sức nâng một cái chân sau liếm lông cho mình, vừa rồi bị một đám người ấn lấy máu, lông đều rối loạn.

Rimbaud nâng má nhìn hắn nghiêm túc liếm lông, bỗng nhiên đưa tay nhéo nhéo thứ giữa hai chân sau của hắn.

Bi của bạch sư cũng rất dễ sờ, một đôi tuyết trắng treo dưới chân đuôi, tròn trịa, lông xù, có chút đâm vào tay.

Bạch sư đang liếm lông sửng sốt, duy trì tư thế nâng một chân cứng đờ, nửa đầu lưỡi phấn hồng còn chưa thu hồi lại.

Rimbaud cười ra tiếng, bạch sư thở phì một hơi, xoay người nằm xuống sau lưng anh.

"Đừng tức giận, tôi chỉ tò mò." Rimbaud đưa tay vuốt ve hông nhung nhung của hắn, bạch sư lại thoải mái phát ra tiếng ngáy vang dội, xoay người bất kể hiềm khích trước kia dựa vào bên cạnh Rimbaud.

Trong mắt Rimbaud, bất kỳ sinh vật nào cũng bình đẳng, trạng thái hiện tại của Bạch Sở Niên ở trong mắt anh không có gì khác biệt với người anh yêu trước kia, anh vẫn rất thích như cũ.

Buổi chiều, Rimbaud từ giấc ngủ buổi trưa lười biếng mở mắt ra, một cánh tay đường cong tuấn mỹ đặt trên bụng anh, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai kề sát anh rất gần không hề phòng bị ngủ say bên cạnh anh.

Bạch Sư trên người Bạch Sở Niên cũng biến mất, ngay cả tóc cũng khôi phục màu đen bình thường, hắn trần nửa người, nửa nằm sấp trên giường, eo bụng cơ bắp chặt chẽ hơi xoay chuyển, làn da trắng lạnh dưới ánh mặt trời buổi chiều lộ ra một vòng màu cam hồng.

Rimbaud cẩn thận hô hấp, ánh mắt miêu tả khuôn mặt alpha, lông tơ nhỏ dưới ánh sáng chói mắt cũng có thể thấy rõ ràng. Ngày xưa Rimbaud cũng thường quan sát hắn như vậy, mỗi khi như vậy Rimbaud luôn quên đi ánh mặt trời nóng rực, quên đi chân lý tuân thủ, chỉ biết yêu hắn.