[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 1




Tiêu Dương giơ hai tay lên, chậm rãi xoay người đối mặt với Ngải Liên, đôi mắt vẫn cong hình lưỡi liềm, cười nhẹ giải thích: "Đem đồ vô dụng đưa cho người cần cái này thì tính là cái gì chứ, tôi cũng thường đem chai nước khoáng trong nhà tích góp lại để lại cho lão thái thái nhặt rác kìa."

"Nhưng cậu không thể lấy đồ của tôi đi tặng người khác." Ngải Liên dùng họng súng cọ nhẹ vào mặt Tiêu Dương, ánh mắt sắc bén đảo qua hai má Tiêu Dương phảng phất như lưỡi đao vô hình.

Trên người Tiêu Dương tản mát ra một cỗ tin tin tức tố nhàn nhạt, quanh thân bị tốc độ năng lực J1 của hắn thu bó bao phủ khống chế, thời gian lệch vị trí, thời gian bên người Tiêu Dương nhanh chóng, động tác của Ngải Liên chậm lại, mỗi một động tác đều bị Tiêu Dương thu hết vào đáy mắt.

Tiêu Dương từ trong ngực lấy súng ra, nhanh chóng chĩa về phía Ngải Liên, do dự ở ngực trái của cô ta một chút, dịch đến vai trái.

Một tiếng súng vang lên không hề có dấu hiệu, chấn động đến tiếng vang hành lang ong ong, đùi Tiêu Dương bị đạn xuyên thấu, thân thể theo trùng kích thật lớn bị văng ra phía sau hung hăng đụng vào tường, tường trắng văng lên một mảnh loang lổ vết máu.

Bắp đùi trúng đạn khiến hắn đứng không nổi, lưng dựa vào tường chậm rãi ngồi trên mặt đất, tuy rằng chỉ là da thịt bị thương vẫn chưa làm tổn thương xương cốt, nhưng đau nhức vẫn như cũ khiến cổ và trán hắn nổi lên gân xanh, tiếng rên đau đớn ẩn nhẫn bị hắn nuốt vào trong cổ họng.

Ngải Liên khẽ phổi bay khói trắng trên họng súng, dùng họng súng nóng bỏng khơi mào cằm Tiêu Dương, tin tức tố áp bức hoa hồng xanh trên người cô ta vào Tiêu Dương khiến hắn thống khổ khó chịu.

"Muốn giết người thì không thể do dự, nếu không sẽ bị tôi bắt được. Ông chủ cũ của viện đã chết như thế này." Ngải Liên ngồi xổm trước mặt hắn, bóng ma bao phủ trên người Tiêu Dương, tin tức tố hoa hồng xanh alpha cấp A3 kích thích tuyến thể omega yếu ớt của Tiêu Dương.

Ngải Liên một ngụm cắn vào gáy Tiêu Dương nhưng là nhẹ nhàng cắn. Tiêu Dương có thể cảm nhận được thể lực cùng năng lượng tuyến thể của mình đang nhanh chóng trôi qua, thân thể dần dần suy yếu xuống, ngay cả khí lực động ngón tay cũng không có.

Khả năng phân hóa của chim ruồi A3 "Linh Hồn Hồng Hấp": Năng lực rút năng lượng, mục tiêu trong phạm vi sử dụng khả năng phân hóa sẽ kích hoạt lực hút, khoảng cách với Ngải Liên càng gần, năng lượng bị hút đi càng nhanh. Năng lượng hấp thụ sẽ tiếp tục cung cấp cho Ngải Liên sử dụng chính nó.

Ngải Liên buông Tiêu Dương ra, nhẹ nhàng lau đi bọt máu ở khóe môi. Cả người Tiêu Dương xụi lơ đến mức không còn khí lực để nói chuyện, bị Ngải Liên kéo vào trong ngực.

"Tôi rất thích cậu, điều này là thật. Mới đầu chỉ là bởi vì cậu giống Lâm Đăng tôi mới cảm thấy hứng thú với cậu, nhưng bây giờ không phải, cậu hiểu phong tình hơn cậu ta, thông minh hiểu ý người hơn cậu ta, cậu cũng đâu có tốt hơn cậu ta đâu, cho nên đừng làm chuyện mà tôi ghét."

Ngải Liên nhẹ nhàng đem tóc tai Tiêu Dương giúp hắn vén ra sau tai: "Người đến tuổi của tôi, sẽ muốn có gia đình, thứ cậu muốn tôi đều sẽ cho cậu, ngươi đừng làm tôi thất vọng."

"Nhưng những... Đối tượng thử nghiệm là... Tôi tự tay nuôi lớn... Cô không thể giết bọn chúng..."

Ngải Liên hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu cùng những hàng hóa kia có tình cảm? Trong mắt tôi, chúng không khác gì vũ khí. Tôi là một doanh nhân, họ chỉ là súng ống đạn dược biết di chuyển đối với tôi, chỉ đơn giản là sự khác biệt giữa đắt tiền và rẻ tiền, cậu rất để ý đến chúng sao?"

Tiêu Dương gật đầu: "Chúng nó rất dính tôi, cũng tin tưởng tôi."

Ngải Liên tựa hồ có chút hiểu được, có lẽ những thí nghiệm thể kia đối với Tiêu Dương mà nói là tồn tại như sủng vật, một người sẽ sinh ra dục vọng bảo hộ cùng thân tình đối với mèo nhỏ mình nuôi. Đã như vậy, ngày đó mình giết một con ấu thể hải cẩu trước mặt hắn, nhất định sẽ làm tổn thương tâm Tiêu Dương.

"Được rồi. Tôi hứa với cậu. Để lại tất cả các thí nghiệm cậu nuôi dưỡng và không đêm đi phá hủy." Ngải Liên hiếm khi kiên nhẫn dỗ dành người khác, thậm chí trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho người phụ trách nhà máy dược phẩm Walva.

Tiêu Dương không nghĩ tới cô ta sẽ đáp ứng. Ngải Liên là một nữ nhân rất cố chấp lại cường thế, rất ít khi thỏa hiệp với người khác, Tiêu Dương chờ lời sau của cô ta.

"Có điều là, những tên cướp xâm nhập nhà máy kia tôi phải diệt trừ." Ngải Liên thu súng vào trong túi, đưa tay lau khóe môi Tiêu Dương: "Bọn họ đều không phải là do cậu nuôi lớn, cậu hẳn là sẽ không đau lòng đi?"

Tiêu Dương miễn cưỡng giơ tay lên, gian nan bắt lấy cổ tay cô ta: "Cô không thể... Đừng làm chuyện này nữa, thực sự đừng làm nữa, chúng ta đi thôi, nếu Ngôn Dật mang công ước được duyệt trở về, cục cảnh sát quốc tế và PBB lấy được lệnh bắt giữ, chúng ta ai cũng không đi được, tôi cũng không muốn bị bắt."

"Đúng vậy. Cho nên phải nhanh chóng trước khi Ngôn Dật trở về... Mang Thần Sứ trở về." Ngải Liên thản nhiên trả lời: "Những thứ khác cậu không cần nhúng tay vào, giao cho tôi đi."

Tiêu Dương còn muốn mở miệng liền bị một ngón trỏ của Ngải Liên đặt đầu lưỡi, móng tay bén nhọn tươi sáng xẹt qua đầu lưỡi hắn.

"Đừng nói nữa, tôi sợ tính tình tôi kém lại nổi giận với cậu. Những ngày này cậu ở nhà tôi dưỡng thương đi, sẽ có người tới chăm sóc cậu. Nếu như cậu không được tôi cho phép mà tự tiện chạy ra ngoài làm ra chuyện ngu xuẩn gì, thì tôi cũng sẽ không dung túng cậu nữa."

"Cô bây giờ muốn đi làm gì?"

"Đi đến phòng thí nghiệm chọn một vài vật nhỏ mà tôi thích để đi ra ngoài làm việc. Tôi nuôi chúng đến cấp A3, phí bao nhiêu tiền bạc và năng lượng không phải là nuôi không cơm."

____

Người đứng đầu nhà máy dược phẩm Walva đã nhận được lệnh của Ngải Liên, tạm thời điều động một số nhân viên an ninh tuần tra để chọn ra một số cơ quan thực nghiệm từ xe tải để giữ lại.

Buông điện thoại xuống, người phụ trách nhà máy buồn bực nói thầm: "Đều là một số cơ thể thí nghiệm bỏ hoang, chọn ra có ích lợi gì đâu, còn phải tốn nhân lực từng chiếc xe một tìm danh sách, thật phiền phức."

Cửa văn phòng bỗng nhiên bị gõ hai cái, người phụ trách nhìn đồng hồ, ngữ điệu có chút thiếu kiên nhẫn: "Ai vậy?"

Giọng nữ dịu dàng và yếu đuối trả lời: "Là ngài gọi phục vụ đặc biệt sao?"

Thanh âm này nghe đến xương người giòn đi, người phụ trách ngẩn người, mới phản ứng lại nhà máy nghiêm cấm người xa lạ ra vào, người ngoài cửa bất luận là ai cũng tương đối khả nghi, hắn lập tức cầm lấy bộ đàm trên bàn chuẩn bị gọi bảo vệ lên.

Nhưng khi hắn cầm lấy bộ đàm, từ trong gương mặc quần áo trên cửa tủ nhìn thấy phía sau mình có một thiếu niên giống như điêu khắc trắng tinh khiết, trong ngực ôm một cái đồng hồ cát thủy tinh.

"Lưỡng cực nghịch chuyển."

Võng Lượng đảo ngược đồng hồ cát, cát chảy từ thân thủy tinh hẹp, bộ đàm trong tay người nọ đột nhiên phát ra tiếng tạp âm, không cách nào liên lạc với bên ngoài.

Mà không khí quanh người nọ cũng tựa hồ bị lột ra, chỉ có thể mở to đôi mắt dần dần bò đầy tơ máu, hai tay lắc lư lung tung trên không trung, vô ích muốn bắt được thứ gì đó, rốt cục bởi vì hít thở không thông mà ngã xuống đất.

Võng Lượng ngồi xổm xuống, mở nắp trên cùng của đồng hồ cát thủy tinh đặt thi thể vào. Thi thể sau khi tiến vào đồng hồ cát tự động biến thành cát thủy tinh ngũ quang thập sắc, biến mất không dấu vết.

"Cậu còn rất lưu loát." Lúc này Kỳ Sinh Cốt mới đẩy cửa đi vào, đi giày cao gót, đi tới trước bàn làm việc lục lọi, nhưng không tìm được thứ mình muốn.

"Không có ở đây."

Nàng đẩy cửa sổ thủy tinh ra, một sợi tơ màu vàng vừa vặn theo gió bay tới, treo trên cửa sổ, là sợi dây nguyền rủa của Eris.

Một chùm chìa khóa đến từ đầu kia của sợi tơ vàng.

Eris rút sợi tơ đi, Kỳ Sinh Cốt liền cầm chìa khóa từ cửa sổ nhảy xuống, dưới làn váy sườn xám chậm rãi vươn ra lông đuôi khổng tước màu vàng lam lấp lánh, kỳ sinh cốt nhẹ thân rơi xuống đất, trên không trung lưu lại một dải sáng nhàn nhạt.

Võng Lượng lại một lần nữa đảo ngược đồng hồ cát, rơi xuống đất trong nháy mắt trọng lực xoay chuyển đệm, Võng Lượng cũng không hề có áp lực từ trên lầu cao vững vàng rơi xuống đất, từ bên cạnh Kỳ Sinh Cốt đứng lên.

Đã đến bình minh nhưng mưa vẫn chưa giảm, bầu trời cũng không thấy ánh sáng, diện tích đất càng ngày càng sâu.

Theo kế hoạch ban đầu, Võng Lượng chịu trách nhiệm phá hủy tất cả các báo động, đèn pha và camera bên trong nhà máy, trong khi Kỳ Sinh Cốt mang theo chìa khóa bay đến sân chơi nơi xe tải đậu.

Khi nàng chạy tới, Đế Ngạc đã hạ gục bốn năm bảo vệ alpha cấp M2, thân hình khổng lồ của hắn tựa như một ngọn núi, bao phủ lân giáp của cá sấu, viên đạn bình thường căn bản không tạo thành thương tổn cho hắn.

Dưới tình huống cùng cấp bậc, sức chiến đấu của thí nghiệm thể thành thục vượt xa người bình thường, những bảo an này tuy rằng không phải là đối thủ của Đế Ngạc nhưng thắng ở nhiều người, mấy hiệp đánh qua, Đế Ngạc ứng phó cũng có chút thở hồng hộc.

"Cô nãi nãi à, mau lại đây hỗ trợ đi." Đế Ngạc thở hổn hển nói.

"Ai bảo cậu động thủ trước, cũng may Võng Lượng hắn động tác nhanh, bằng không kích phát báo động sẽ phiền toái." Kỳ Sinh Cốt mở quạt nhỏ ra, trán lần lượt sáng lên sáu chấm tròn ba màu kim lục lam, sau đó, trên trán Đế Ngạc cũng xuất hiện chấm tròn ba màu giống nhau.

"Thúy Lê Minh."

Khả năng đồng sinh của tuyến thể công Thúy Mê Linh: Khả năng hỗ trợ làm cho mục tiêu bị bức xạ đột biến, được chia thành đột biến tích cực và đột biến tiêu cực, sau khi mục tiêu bị bức xạ, mi tâm sẽ xuất hiện các chấm ba màu vàng xanh xanh tương tự như mi tâm Kỳ Sinh Cốt.

Lân giáp cá sấu trên người Đế Ngạc nhất thời phát triển dày lên bao trùm từng làn da trần trụi trên người hắn, làm cho người ta líu lưỡi mức độ cứng cỏi tăng lên gấp trăm lần, xưng là bất động như núi.

"Nghê Vi Y."

Lông đuôi chim công màu vàng lam phía sau Kỳ Sinh Cốt chậm rãi nở rộ, một tòa bình chướng lưu quang tràn đầy bao trùm hai người bọn họ, bảo an đối diện sau khi nghe được tiếng đánh nhau bên này đều nhao nhao tới trợ giúp, súng ống hỏa lực rất mạnh, nhưng viên đạn đánh trúng bình chướng màu nghê sắc của Kỳ Sinh Cốt lại bị hấp thu vào, cự thạch do alpha đá điều khiển xung phong đập vào bình chướng cũng giống như đánh trúng sóng, chậm rãi rơi vào.

Bình chướng càng hấp thu càng sáng, cuối cùng đến điểm tới hạn, Kỳ Sinh Cốt khẽ cười một tiếng: "Trả lại cho các ngươi."

Bình chướng đột nhiên nổ tung, màn hình ánh sáng mềm mại lại nổ thành mảnh tam giác sắc bén phô thiên cái địa xông trở về, góc cạnh bén nhọn cắm vào trong áo chống đạn, mấy bảo an lúc này mất mạng.

Khả năng phân hóa J1 của tuyến thể công Ngê Vi Y: Khả năng chống thương tích, lấy chính mình làm trung tâm để tạo thành lá chắn bảo vệ, hấp thụ 70% sát thương tấn công của đối phương, và hóa thành mảnh vụn nổ bắn ngược trở lại.

Vòng vây của đối phương bị mảnh vụn bạo liệt đánh tan, Đế Ngạc nhân cơ hội xông lên, thân hình hắn cường tráng, lại có đột biến do Kỳ Sinh Cốt gia tăng, vọt vào trong vòng vây như vào cảnh không người, giết đến đối phương thất linh bát lạc.

Kỳ Sinh Cốt chậm rãi đi theo phía sau Đế Ngạc, giẫm đạp lên máu tươi, giơ quạt nhỏ che miệng mũi, khẽ thổi một hơi: "Tuyết hài cốt."

Những bảo an còn đang giãy dụa kia nhất thời hóa thành xương trắng, máu tươi bốc hơi thành bột phấn trắng như tuyết, bị mưa rào đánh tan rải rác trong bùn đất.

Giải quyết địch nhân trước mắt, Đế Ngạc quay đầu cười với Kỳ Sinh Cốt: "Các tiểu nương xuống tay thật là tàn nhẫn."

Kỳ Sinh Cốt giơ mí mắt màu xanh biếc khinh miệt liếc hắn một cái: "Cút."

Đế Ngạc ngượng ngùng vỗ vỗ miệng: "Là ta không biết nói chuyện, cô nãi nãi."

Bọn họ tìm được chiếc xe tải ở rìa, Kỳ Sinh Cốt cúi đầu tìm chìa khóa tương ứng với thủy tinh của khoang hàng, Đế Ngạc một quyền lại một quyền đập mạnh vào khoang hàng, đem thùng hàng đập vỡ một cái lỗ lớn, dùng sức xé mở sắt của khoang hàng, lại mạnh mẽ đập vỡ kính chống đạn đặc chế bên trong.

"Đệch, viện nghiên cứu làm mấy cái này chắc thật đấy." Đế Ngạc vừa mắng vừa đập, rốt cục đập nát một khối thủy tinh, bên trong chen chúc thí nghiệm thể giống như bình soda lay động từ trong một cái miệng nhỏ phun ra, ngay cả phân hôi thối cùng vết máu cùng nhau chảy xuống đất.

Những thí nghiệm thể này hít thở không thông quá lâu cơ hồ đều hấp hối, thậm chí có người đã lạnh thấu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Kỳ Sinh Cốt nhíu mày che miệng mũi, vốn là ghét bỏ, nhưng nhìn những đứa bé kia ở trong vết máu gian nan bò lên, trong lòng cũng theo đó bất an. Nếu như không có người làm con rối, hôm nay bị cùng nước phân vết máu chen chúc trong rương kêu rên, nói không chừng cũng sẽ có nàng ở trong đó.

Buồn nôn và sợ hãi tăng lên trong dạ dày cùng một lúc.

Đế Ngạc đem rương gỗ rối người sau lưng cởi ra, theo mật mã của người làm con rối mở ra, theo rương mở ra, bên trong theo thứ tự bày tám con rối nhỏ xinh đột nhiên mở mắt, trong cơ thể truyền đến tiếng chuyển động bánh răng rõ ràng, sống động ngồi dậy, từ trong rương bò ra bên ngoài.

Sau lưng bọn họ đều khắc chú văn, bị người làm con rối sai người sai phái, mỗi người đi tới trước mặt thí nghiệm thể, lợt xoẹt phát ra một ít tiếng động quái dị, trong mắt những thí nghiệm thể choáng váng kia cũng hiện lên chú văn giống như trên lưng những con rối khác nhau.

Chỉ dùng thời gian mười mấy giây, thí nghiệm thể trong thời kỳ nuôi dưỡng tán loạn cùng ấu thể liền nhu thuận đi theo phía sau con rối, con rối đi tới đâu, bọn chúng liền đi theo tới đó.

Đây là năng lực phân hóa M2 của người làm con rối "Thiên đường vô sinh", con rối bị khắc chú văn sẽ trở thành khôi lỗi của người làm con rối, khôi lỗi nghe theo sự điều khiển của người làm con rối, đồng thời có chức năng thôi miên, người không có ý thức bản thân sẽ bị thôi miên trở thành khôi lỗi của con rối, một tấc cũng không rời.

Những con rối tinh xảo kia sống động như thật, đong đưa tay chân khớp hình cầu, kiểm kê số lượng thí nghiệm thể đi theo phía sau, sau đó mang theo bọn họ đi tới lối ra lộ tuyến đã lên kế hoạch.

Một khi bị người làm con rối thôi miên, những thí nghiệm thể không có ý thức tự giác này sẽ cả đời đi theo chúng, cho đến khi người làm con rối thu hồi chú văn nhân ngẫu, nếu không sẽ đi theo đến khi tử vong mới thôi.

Sắp xếp xong một chiếc xe tải, Đế Ngạc lại đi đập xuống một chiếc.

"Không biết bên kia Knicks còn thuận lợi hay không, nhiều xe như vậy, phải lái đến khi chứ."

"Nhanh lên, đừng phí lời, có thể lấy ra từng cái tính một." Kỳ Sinh Cốt nhíu mày thúc giục, trong một chùm chìa khóa đầy đủ tìm ra chìa khóa phòng hàng tương ứng vô cùng khó khăn, Kỳ Sinh Cốt rốt cục tìm được một cái chính xác, mở cửa kính, lại đi tìm xe kế tiếp.

____

Sau khi Eris truyền chùm chìa khóa cho Kỳ Sinh Cốt hắn đứng bên cửa sổ để thu hồi sợi dây nguyền rủa của mình.

Trên mặt đất tối tăm nằm ngổn ngang rất nhiều người mặc đồng phục nhà máy, thân thể cơ hồ đều bị súng ngắn bắn nát.

Eris quay đầu nhìn về phía người làm con rối.

Lần này bọn họ mang theo toàn bộ gia sản của người làm con rối, những con búp bê xinh đẹp bày trong tủ kính đều bị dọn sạch. Mặc dù người làm con rối có vẻ lạnh lùng nhưng Eris biết rằng những con búp bê này là tâm huyết của hắn trong nhiều năm này.

Đây là phòng máy của nhà máy.

Người làm con rối ngồi ở phía trước máy tính, đặt usb của riêng mình trên máy chủ, nhanh chóng phá vỡ mạng an toàn, chọn ra dữ liệu cần thiết để sao chép xuống.

"Thúc đẩy liên hợp tố, Vĩnh Sinh Vong Linh." Khi sao chép, người làm con rối trong một chuỗi tư liệu chi chít thoáng nhìn thấy một dòng dược tề có hướng dẫn đặc biệt.

"Nhân tạo thúc đẩy liên hợp tố sao." Nhân ngẫu sư hơi suy nghĩ một chút: "Ngải Liên còn muốn sứ giả nhân tạo. Đúng là người phụ nữ điên."

Sau khi tải xuống dữ liệu, con rối thu hồi thiết bị: "Eris, đi đi."

"Ò." Eris khiêng súng ngắm nhảy dựng lên, đi ở phía trước mở đường, tay chống cửa sổ, từ bên cửa sổ lật ra ngoài, trên người treo kim tuyến nguyền rủa để tránh rơi xuống.

Người làm con rối cũng từ trên cao nhảy xuống, khi Eris rơi xuống đất sử dụng quân cờ năng lực J1 thế thân, trong nháy mắt vị trí của Eris và người làm con rối nhân hoán đổi cho nhau, người làm con rối bình tĩnh rơi xuống đất, Eris từ giữa không trung rơi xuống, khi sắp nện trên mặt đất bị người làm con rối bắt được sợi tơ vàng quấn quanh người, giống như con rối lơ lửng không trung, sau đó vững vàng rơi vào bên cạnh người làm con rối.

Eris hào hứng giơ tay lên súng ngắm: "Yeh, làm lại lần nữa đi!"

Người làm con rối kéo hắn ta bước nhanh đến sân chơi. Chỉ dựa vào hai người đi mở hơn ba trăm xe tải hàng hóa vẫn là quá chậm, phải nhanh chóng qua hỗ trợ.

Mưa rào không có ý định dừng lại, bầu trời bình minh cũng tối đen như đêm, quần áo của họ ướt đẫm, nước chảy vào quần áo trên má.

Xung quanh không có ánh sáng, trong bóng tối mơ hồ có áp lực tiếp cận.

Eris đột nhiên dừng bước, khiêng súng ngắm thảnh thơi ngẩng đầu, phun ra đầu lưỡi xăm nhỏ: "Knicks, có tên không biết sống chết muốn ngăn cản đường của chúng ta."

Người làm con rối cũng cảm nhận được áp lực kia, sơ lược tính toán trong lòng một chút, hời hợt viết: "Cậu đợi lát nữa sẽ tới hội hợp."

"Tôi cũng muốn..." nhìn theo người làm con rối rời đi, cho đến khi bóng lưng của người làm con rối bị bóng tối che dấu.

"...... Theo ông." Hắn lẩm bẩm nửa câu sau còn chưa nói ra miệng, cúi đầu xuống đất xoay người phóng ra một sợi tơ vàng, quấn quanh lan can kiến trúc cao tầng, đem thân thể mình mang lên.

"Đáng ghét, chán ghét Knicks một phút."