(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 343: Nữ diễn viên tai tiếng (63)




Lâm Vi Vi tuy bá đạo và độc mồm, cũng không thích em gái song sinh của mình, nhưng cô là một người yêu ghét rõ ràng.

Đến cuối cùng, cô lựa chọn rời đi, quay đầu rơi nước mắt khiến rất nhiều người cảm thấy đau lòng.

Có thể nói trong bộ phim này, người xem ấn tượng nhất là nhân vật Lâm Vi Vi. Vì phim mà trên mạng xuất hiện một cụm từ là "nước mắt Vi Vi", mang nghĩa tình cảm sâu đậm mà không thể không từ bỏ.

Nửa năm sau, phim hình sự trinh thám "Ai là hung thủ" của Kiều Nghiệt bắt đầu phát sóng.

Trước khi phát sóng, không cần tuyên truyền cũng có rất nhiều người mong đợi.

Khác với ngày trước chỉ cần nghe đến tên Kiều Nghiệt là muốn xem; lần này họ xem là vì diễn viên Đường Quả; họ xem phim của cô, không thể không thừa nhận là cô rất có thực lực.

Đóng vai Lâm Vi Vi, cô chính là một học sinh cấp ba toàn năng.

Đóng vai nữ phụ bộ phim này, mặc blouse trắng, thật sự rất giống bác sĩ.

Người xem phim không ai nghĩ rằng nữ phụ có khả năng sẽ là hung thủ.

"Muốn đi xem phim không?"

Đây là lần đầu tiên Kiều Nghiệt chủ động hẹn Đường Quả ra ngoài; cô vừa trong phòng tắm ra, tóc vẫn ướt dầm dề như mọi khi.

Kiều Nghiệt như vỡ lẽ, xoay người đi lấy máy sấy tóc ngay, chuyên nghiệp không chịu được.

Khóe miệng Đường Quả câu lên, "A Nghiệt có tiến bộ, không cần em phải nhắc nữa rồi."

Kiều Nghiệt không nói gì, cẩn thận sấy tóc cho khô. Sau đó, hắn đẩy cô vào phòng, "Đi thay quần áo." rồi đóng cửa lại.

Đường Quả mở cửa ra, lộ ra gương mặt to bằng bàn tay, "Anh thật sự không định giúp em thay quần áo à?"

Kiều Nghiệt xoay người đi luôn, hắn đã quá quen với kịch bản của cô rồi.

Nhớ tới vẻ mặt cười cười của cô, trong mắt hắn cũng hiện lên ý cười; hắn ngồi trên sô pha chờ cô xuống.

Cô xuống dưới, Kiều Nghiệt đứng lên, đi đến trước mặt cô, tự đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai với đeo khẩu trang cho cô.

Gương mặt nhỏ bị che đi gần hết, xong xuôi, hắn nắm tay Đường Quả ra ngoài.

"Chờ đã." Đường Quả lên tiếng, buồn cười nhìn Kiều Nghiệt, "Hình như anh quên gì đó rồi?"

Thấy Kiều Nghiệt sửng sốt, cô quay người chạy vào trong nhà; một phút sau lại quay lại, trong tay nhiều thêm một cái mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, "May là em có chuẩn bị."

"A Nghiệt, có phải anh quên mất, cả nước đều biết mặt anh? Em thì chưa chắc người ta đã biết đâu, nhưng người ta biết anh, nhận ra anh rồi chẳng lẽ lại không nhận ra em?"

Đường Quả vừa nói vừa giúp Kiều Nghiệt, "Xong, giờ đi được rồi đấy."

Hai người đi vào trong rạp chiếu phim. Lúc vào, cả rạp đầy kín người, dường như không có chỗ thừa nào.

"Anh quay phim được người ta thích đến thế à?"

Kiều Nghiệt thấp giọng, "Trước kia không thế này." rồi thâm thúy nhìn vào mắt cô, "Rất nhiều người vì em mà đến."

Hắn nắm tay người phụ nữ không buông, có cảm giác muốn nắm tay cô mãi mãi, không cần biết cô đang ở đâu.

Phần đầu phim, mọi người tương đối yên tĩnh; tới phần giữa đủ loại hiềm nghi xuất hiện, khiến một ít người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

Đến đoạn nam phụ thừa nhận mình gϊếŧ người, có người thở ra nhẹ nhõm, "Vừa nãy tớ đoán là anh ta, đúng là anh ta thật."

"Tớ thấy cậu nên xem lại tiến độ phim." Một nữ sinh khác bên cạnh nhắc nhở, "Chuyện không đơn giản vậy đâu."