[Quyển 2] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 299: Em trồng




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trưởng thôn đang phát sầu thì cách đó không xa, Tiểu Lý của bộ phận lễ tân dẫn một người tới cánh đồng.

Chàng trai bên cạnh Tiểu Lý nhìn thửa ruộng gần đó, nghiêm túc nghe Tiểu Lý giới thiệu, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Trưởng thôn nhìn người đang đến thì chợt nhớ tới gì đó, ông vỗ đùi một cái: "Ây da, chỉ lo cùng cháu nói chuyện, suýt chút nữa quên mất chính sự, hôm nay có chuyên gia từ tỉnh xuống khảo sát! Nguyệt Nguyệt, mau cùng bác đi tiếp đãi!"

"Chuyên gia?" Kỳ Nguyệt nhìn theo ánh mắt của trưởng thôn.

Giây tiếp theo, cô chợt sững sờ.

Chàng trai đi cạnh Tiểu Lý có dáng người cao gầy, mặc một chiếc khoác đen đơn giản, tóc anh hình như ngắn hơn lần gặp trước.

Hốc mắt Kỳ Nguyệt hơi nóng lên, dường như vẫn không dám tin đây là thật.

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt? Sao lại ngẩn người thế kia!"

Thôn trưởng mới thúc giục Kỳ Nguyệt thì phát hiện bên cạnh đã không còn ai.

Mà Kỳ Nguyệt vừa rồi còn đứng cạnh ông bây giờ đang lao nhanh về trước như một cơn gió.

"Nguyệt Nguyệt! Đừng chạy nhanh như vậy! Thận trọng! Phải thận trọng trước mặt chuyên gia! Ôi... đứa nhỏ này làm việc thật tích cực..." Trưởng thôn tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng hình như hôm nay đứa nhỏ này tích cực quá mức thì phải?

Trưởng thôn vừa nghĩ vừa chạy theo, nhưng ông còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Kỳ Nguyệt không hề ngừng lại mà nhào thẳng vào lòng chuyên gia trẻ tuổi kia.

Thấy bóng người ở phía xa xa, Tiểu Lý nhiệt tình giới thiệu: "Tiến sĩ Cố, giới thiệu với anh, đây là thành viên của phòng Xóa đói giảm nghèo của chúng tôi - Kỳ..."

Chưa kịp dứt lời, Kỳ Nguyệt đã nhào vào lòng, ôm chặt vị tiến sĩ Cố trong miệng anh ta.

Trưởng thôn: "..."

Tiểu Lý: "..."

Theo hành động kinh thiên động địa của cô, hai người đều trợn tròn mắt.

Sau một lát im lặng ngắn ngủi, trưởng tôn sợ đến mức vỗ đùi: "Ây da ây da! Đứa nhỏ này, bác chỉ thuận miệng nói thôi mà! Sau cháu lại nhào vào lòng người ta rồi! Đẹp trai cũng không thể nhào vào lòng người ta như vậy!"

Ông hối hận rồi! Biết thế đã không giục cô tìm bạn trai!

"Không chỉ ôm đâu, cháu còn hôn đó!" Nói xong, cô hôn lên cằm chàng trai một cái.

Trưởng thôn thấy vậy thì suýt chút nữa ngất xỉu.

Bởi vì dồn hết sự chú ý lên người Kỳ Nguyệt, cho nên hai người không để ý lúc Kỳ Nguyệt nhào qua, vị chuyên gia trẻ tuổi kia đã sớm vươn tay đón cô vào lòng, mà lúc cô ngẩng đầu hôn, chàng trai cũng vô cùng phối hợp cúi người xuống.

"Là em trồng." Chàng trai dịu dàng mở miệng.

Câu Cố Hoài nói là để trả lời cho câu "Nơi nào mà trồng khoai tây vậy! Trông giống loại em đang trồng quá!" của cô.

Kỳ Nguyệt khịt mũi lẩm bẩm: "Khó trách em thấy quen mắt..."

Nhưng cô nghĩ sao cũng không ngờ Cố Hoài sẽ đột nhiên tới đây.

Cô còn cho rằng cô trồng khoai tây đến điên rồi, nhìn đâu cũng thấy Cố Hoài chứ.

Trưởng thôn vội bước đến trước mặt Cố Hoài: "Tiến sĩ Cố, thật xin lỗi, đứa bé này... đứa bé này nó không cố ý, nó trồng khoai tây buổi tối, chắc bị bệnh nên..."

Trưởng thôn không biết nên nói gì nữa, ông cũng không biết nên giảo biện cho Kỳ Nguyệt ra sao.

Cố Hoài cười khẽ một tiếng, vuốt mái tóc rối bời của cô gái, anh nhìn trưởng thôn: "Không sao, trưởng thôn, tôi là bạn trai của Kỳ Nguyệt."

Trưởng thôn: "..."