[Quyển 2] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 276: Trở về




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Giang Lãng ngẫm một chút rồi lại bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, nếu là tiến sĩ song bằng thì càng tốt."

Kỳ Nguyệt: "Khụ..."

Hoa khôi đại học A, tiến sĩ song bằng, tuổi sấp sỉ nhau... Đó chẳng phải Cố Hoài phiên bản nữ sao?

Tống Thu Thu: "...?"

Cậu ta tìm bạn gái hay tìm tiên nữ vậy? Cậu ta nằm mơ chắc?

"Nhóc con! Mày tìm vợ hay tìm tiên nữ hạ phàm đấy! Một thằng con trai phổ thông như mày, có ai coi trọng thì đã là phúc ông bà tổ tiên để lại rồi! Muốn tìm bạn gái thì nói chuyện nghiêm túc với mẹ, còn nếu muốn ước thì đi tìm cái miếu, đừng tìm tới lão nương!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào thét của mẹ Giang.

Tống Thu Thu vốn định phỉ nhổ Giang Lãng, ai dè những điều cô muốn nói đều bị mẹ Giang mắng cả rồi.

Giang Lãng làm bộ gắng gượng: "Ôi trời, thế này không được thế kia cũng không được, con chỉ muốn một người vợ tốt thôi mà! Vì con giặt đồ nấu cơm bưng trà rót nước là chuyện cơ bản nhất, quan trọng phải ngoan ngoãn nghe lời, con bảo đi hướng đông thì tuyệt đối không được đi hướng tây, con bảo đứng thì không được ngồi..."

Mẹ Giang: "Cút! Nhà nào thiếu cha mới tìm mày! Mày độc thân cả đời cho bà đi!"

Tống Thu Thu: "..."

Tô Tiểu Đường: "..."

Kỳ Nguyệt: "..."

Lăng Phong: "..."

Nhìn loạt thao tác của Giang Lãng, mấy người ở đây đều ngây người, huống chi biện pháp lật ngược tình thế này không phải cách mà người bình thường có thể làm được, bởi vì thật sự quá không biết xấu hổ!

Giang Lãng hài lòng tắt máy, khá tốt, trong khoảng thời gian ngắn Mẫu Hậu đại nhân sẽ không giục cưới, anh ta có thể yên tĩnh một thời gian rồi.

Tống Thu Thu cạn ngôn: "Cậu thật vô sỉ, mấy tiêu chuẩn tìm bạn đời cậu vừa nói khi nãy... rốt cuộc là cố ý... hay là nghiêm túc đấy?"

Giang Lãng nhướng mày: "Nếu nghiêm túc thì sao?"

Tống Thu Thu hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên tôi sẽ nhường chức minh chủ của Liên Minh Cẩu Độc Thân cho cậu! Hổ thẹn không bằng! Cậu tuyệt đối sẽ độc thân cả đời!"

Giang Lãng chắp tay thành quyền: "Quá khen quá khen!"

Lăng Phong nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lão Cố vẫn chưa về thế nhỉ? Cặp duy nhất thoát ế trong nhóm chẳng lẽ phải chia tay rồi sao?"

Tô Tiểu Đường lập tức trừng anh ta: "Phi phi phi! Cậu nói bậy cái gì đấy! Dù ai có chia tay thì Nguyệt bảo với đại thần cũng sẽ không chia tay! Tôi có thể độc thân, nhưng couple tôi chèo thuyền tuyệt đối không được BE!"

(*) BE: Bad ending.

Tuy Tô Tiểu Đường nói vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Kỳ Nguyệt, loại thời điểm sắp tốt nghiệp này có rất nhiều cặp đôi chia tay, vì định hướng về tương lai bất đồng mà đường ai nấy đi là chuyện rất bình thường, bên cạnh cô ấy đã có mấy cặp chia tay rồi.

Cô lo sau khi Cố Hoài quay về, sẽ đề nghị chia tay với Kỳ Nguyệt.

Lâu vậy rồi mà đại thần vẫn chưa về, không thể trách cô nghĩ nhiều. Có thể Cố Hoài cố ý làm vậy, muốn chia tay bằng cách im lặng thật.

A a a! Một cẩu độc thân như cô, lại rầu thối ruột vì tình yêu của người khác là thế nào!

Bên cạnh hành lang là một gốc đại thụ trăm năm, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa những tán cây chiếu xuống đất, tạo thành những vệt sáng loang lỗ, gió thổi qua lá cây làm quầng sáng trên mặt đất và vách tường đong đưa...

Kỳ Nguyệt nâng một bàn tay che đi ánh mắt trời, nhìn lá cây đang xào xạc trên đỉnh đầu.

Ánh mắt Tống Thu Thu sáng lên, đưa ống kính về phía Kỳ Nguyệt: "Oa! Bối cảnh và ánh sáng ở đây đẹp quá! Nguyệt bảo, cậu đừng cử động, tớ chụp cho cậu một tấm!"

"Tách."

Tống Thu Thu đột nhiên nhìn chằm chằm vào máy ảnh, rồi lại nhìn về phía sau lưng Kỳ Nguyệt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Nguyệt bảo! Nhìn đằng sau cậu kìa!!!"