[Quyển 2] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 267: Thất vọng




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Kỳ Trăn cười lạnh một tiếng: "Loại người EQ thấp như chị mà cũng có bạn trai được, tôi thấy cùng lắm khoảng ba tháng chị sẽ bị đá thôi!"

Kỳ Nguyệt híp mắt: "Tốt hơn người không có bạn trai."

"Chị..." Nghĩ đến chuyện mình với Trần Cảnh xem mắt thất bại, Kỳ Trăn cả giận: "Đó là vì tôi không thèm tìm mà thôi! Người theo đuổi tôi còn nhiều hơn khoai tây chị trồng! Chị đắc ý cái gì chứ!"

Biểu cảm của Kỳ Nguyệt vô cùng nghiêm túc: "Nhiều như thế cộng lại cũng đâu sánh bằng bạn trai tôi."

Nhìn dáng vẻ tự hào của cô, Kỳ Trăn nghẹn lời, biểu cảm khó tả: "Tôi thấy chị quên bài học của Sở Mộ Phàm rồi! Tránh ra! Chó ngoan không cản đường!"

Kỳ Trăn nói xong vội đẩy Kỳ Nguyệt rồi chạy đi.

Vừa mới chạy vài bước thì một chiếc xe dừng lại ven đường, hai bóng người nhanh chóng bước xuống xe, vọt sang chỗ cô ta.

"Trăn Trăn!" Sắc mặt Vu Thục Hoa vô cùng tiều tụy, vừa thấy Kỳ Trăn đã kích động.

Nhìn thấy vợ chồng Kỳ Vạn Lý đến, Kỳ Trăn biến sắc, quay đầu muốn chạy.

Nhưng tốc độ của Kỳ Vạn Lý rất nhanh, kịp thời cản cô ta lại: "Trăn Trăn! Rốt cuộc con làm loạn đủ chưa?"

Nhận ra được mùi rượu nồng nặc trên người Kỳ Trăn, vẻ sốt sắng của Kỳ Vạn Lý chợt biến nghiêm túc: "Kỳ Trăn! Con uống rượu?"

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Vạn Lý, Kỳ Trăn nhịn không được mà run lên, toàn thân giống như bị đóng băng, biểu cảm cũng trở nên cứng đờ.

Nhưng rất nhanh, sự sợ hãi và chột dạ bị rượu xóa sổ, cô ta phẫn nộ nhìn ông ta: "Đúng! Con uống rượu đó! Con uống rượu thì sao chứ?"

Sắc mặt Kỳ Vạn Lý lạnh băng: "Con có biết ngày mai con phải thi đấu không?!"

Kỳ Trăn cười hì hì xua tay: "Biết chứ, con đương nhiên biết. Chỉ là một trận đấu thôi mà, có gì lớn lao đâu chứ?"

"Bốp!"

Kỳ Trăn bị tát thì ngây người, gò má bắt đầu sưng đỏ, biểu cảm trên mặt cũng từ khiếp sợ mà hóa thành dại ra.

Vu Thục Hoa đứng kế bên cũng sợ hãi, bà ta ôm chặt lấy Kỳ Trăn, hét lên với Kỳ Vạn Lý: "Lão Kỳ! Ông điên rồi à? Khó khăn lắm mới tìm thấy con gái, ông lại muốn nó bỏ đi tiếp sao? Nếu Trăn Trăn có chuyện gì, tôi không để yên cho ông đâu!"

Tuy Kỳ Vạn Lý rất nghiêm khắc với Kỳ Trăn, nhưng chưa từng động tay động chân với cô ta, thế mà đây là lần thứ hai ông ta ra tay đánh Kỳ Trăn rồi.

Lần trước tát Kỳ Trăn, cô ta bỏ nhà đi, mãi đến khi Kỳ Nguyệt nhắn tin, họ mới tìm được cô ta.

Trên đường đi ông ta đã nhắc nhở bản thân rằng phải bình tĩnh nói chuyện với con gái, nhưng... ông ta lại không cản được lửa giận.

Ông ta nhìn đứa con gái trước mắt cứ trông như một người xa lạ, ông ta thật sự không tài nào hiểu, đứa con gái ông ta phí hết tâm tư để bồi dưỡng sao lại sa đọa đến mức này!

Tôn trọng mỗi trận thi đấu là điều quan trọng như tính mạng của mỗi vận động viên, nó lại dễ dàng nói ra câu "chỉ là một trận thi đấu mà thôi" như thế...

"Biết bao nhiêu người dốc sức cả đời cũng không thể đứng trên sân thi đấu kia, ở độ cao đó, mà con có điều kiện tốt như thế, thuận lợi đến được đó lại dễ dàng đạp đổ như vậy? Kỳ Trăn... Con... làm ba quá thất vọng rồi!"