[Quyển 2] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 263: Tình đồng đội




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Giang Lãng nhướn mày, lý lẽ rất chính đáng: "Này, xem cậu nói kìa. Anh em tốt gặp nạn, sao có thể không giúp chứ! Tốt xấu gì tớ cũng đã quen Cố Hoài từ nhỏ!"

Khóe miệng Lăng Phong hơi co giật, trực giác nhắc nhở anh ta rằng Giang Lãng nhất định có gì đó mờ ám: "Tớ tin cậu mới lạ!"

"Được rồi được rồi, dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của con trai chúng ta, người làm cha như tớ không thể mặc kệ. Nhưng, hội thảo này không thể dùng điện thoại, nếu cậu ta không nhìn thấy tin nhắn thì tớ cũng không có cách nào." Lăng Phong vừa càu nhàu vừa gửi cho Cố Hoài một tin nhắn.

Giang Lãng đứng lên, tiến đến trước mặt mấy nam sinh kia chào hỏi: "Chào các cậu, các cậu là...?"

Nam sinh tên Hạo Tử trả lời: "Chúng tôi là sư đệ của Kỳ sư tỷ, cậu là?"

Giang Lãng hơi mỉm cười, nghĩ thầm chỉ chờ tiểu tử cậu hỏi tôi câu này thôi đấy. Anh ta chậm rãi đáp: "Khụ, tôi ấy à, tôi là bạn đại học của Kỳ Nguyệt, cũng là bạn cùng phòng của bạn trai của Kỳ Nguyệt."

Lăng Phong âm thầm bật ngón cái tuyên dương Giang Lãng. Tiểu tử này, cậu khá lắm!

Lúc này, Giang Lãng lại bổ sung một câu: "Cũng là bạn trai của bạn thân của Kỳ Nguyệt."

Lăng Phong: "...?" Câu này thì anh ta không hiểu!

Tống Thu Thu đang ngồi kế bên hóng drama, không ngờ drama lại rơi xuống đầu mình: "...???"

Tống Thu Thu lập tức nhìn Giang Lãng với ánh mắt hình viên đạn, đang chuẩn bị "xử đẹp" anh ta. Không đợi cô ấy phản ứng, Giang Lãng đã quơ quơ điện thoại, ý bảo rằng: Các anh chồng của cậu vẫn nằm trong tay tôi đấy!

"Cậu..." Tống Thu Thu thấy thế chỉ đành ép xuống cảm xúc muốn đánh cậu ta tơi bời.

Mấy nam sinh kia nghe thế thì kinh ngạc, gần như đồng thanh hỏi: "Sư tỷ! Tỷ có bạn trai thật sao!?"

Kỳ Nguyệt quan sát phản ứng của họ: "Có bạn trai lạ lắm sao?"

"Khụ khụ, không phải, tụi em không có ý đó..."

"Đúng đúng đúng, bọn em chỉ tò mò ai gan to đến vậy, lại dám theo đuổi... À không, ý em là, ai mà có mắt nhìn vậy!"

"Không phải cậu ấy theo đuổi chị, là chị theo đuổi cậu ấy." Kỳ Nguyệt mở miệng.

Mấy nam sinh nghe vậy thì sửng sốt nhìn nhau, lâm vào trầm mặc.

Nhìn biểu cảm của họ, Kỳ Nguyệt có chút cạn lời, cô theo đuổi người ta một cách rất đứng đắn, sao biểu cảm của họ cứ như cô cưỡng ép người ta vậy!

"Cũng là người luyện đấu kiếm sao?" Nam sinh tên Hạo Tử hỏi nhỏ.

"Không phải, cậu ấy là tiến sĩ, chuyên tâm nghiên cứu khoa học."

Một nam sinh lau mồ hôi: "Tiến... tiến sĩ? Không biết có chịu nổi một kiếm của sư tỷ không nữa?"

Năm đó trong đội đấu kiếm có rất nhiều ma mới không biết trời cao đất dày đi theo đuổi sư tỷ, nhưng sau khi nhìn thấy tư thế oai hùng khí phách mãnh liệt của sư tỷ, tình yêu đều hóa thành tình đồng đội đơn thuần, thậm chí còn muốn cùng cô kết nghĩa vườn đào.

"Đúng rồi sư tỷ, anh rể của tụi em đâu rồi? Tụi em muốn gặp anh rể!"

"Em cũng muốn gặp! Rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể khiến sư tỷ chủ động theo đuổi chứ!"

Mấy người mồm năm miệng mười đòi "diện kiến dung nhan" của Cố Hoài.

Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ đáp: "Lần sau đi, hôm nay cậu ấy không ở đây, lần sau có cơ hội thì sẽ để mọi người gặp nhau."

"Sư tỷ, chị đừng có hứa suông đấy nhé! Lâu rồi đội đấu kiếm của chúng ta chưa tụ họp, em có cách liên lạc với tất cả mọi người, đến lúc đó em nhắn cho họ, bảo đảm ai cũng có mặt!"

"Cũng không hẳn, còn một người chắc không gọi được..."