[Quyển 2] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 250: Thiên vị





Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Kỳ Nguyệt nhìn Sở Mộ Phàm như thể đang nhìn một thằng ngu, vì sao bây giờ cô phải nhường cậu ta, huống chi cậu ta còn làm bạn trai cô bị thương nữa.

Vô tình thấy Cố Hoài đứng gần đó, cô không thèm để ý đến Sở Mộ Phàm nữa mà vội chạy về phía anh.

Nhìn bộ dạng lo lắng của Kỳ Nguyệt khi thấy Cố Hoài, sắc mặt Sở Mộ Phàm chợt tái xanh.

Trước kia nhường anh ta, bây giờ không nhường nữa...

Là vì người đàn ông này sao?


Màu sắc tươi sáng rực rỡ trong kí ức dường như trở nên ảm đạm, cuốn trôi xa, rồi biến mất khỏi cuộc đời của anh ta...

...

Kỳ Nguyệt: "Chúng ta về thôi!"

Cố Hoài: "Về sớm vậy? Không chơi thêm một lát nữa sao?"

Kỳ Nguyệt thở dài: "Tay cậu bị thương rồi, còn chơi cái gì nữa! Đúng rồi, khi nãy..."

Cố Hoài: "Cái gì?"

Kỳ Nguyệt lắc đầu: "Thôi, không có gì..."

Vừa rồi cô rất nghi ngờ vì sao chiêu thức của Cố Hoài lại giống cô đến vậy, nhưng lúc anh bị thương, chiêu thức hình như lại không quá giống nhau, Kỳ Nguyệt nghĩ, cảm thấy vẫn không nên hỏi, dù sao Cố Hoài cũng thua, lại nhắc đến thì chẳng phải chọc vào vết thương của anh sao.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn của Cố Hoài: "Vì sao không nhường?"

Kỳ Nguyệt sửng sốt một lát mới kịp hiểu Cố Hoài hỏi cô vì sao không nhường Sở Mộ Phàm.

Vừa rồi Sở Mộ Phàm cũng hỏi cô câu đó.


Kỳ Nguyệt nhìn anh, trả lời như thể rất đương nhiên: "Là vì thích người nào thì sẽ thiên vị người ấy đó!Vì sao tớ phải nhường cậu ta? Cậu ta cũng đâu phải người tớ thích đâu! Huống chi cậu ta còn làm cậu bị thương! Tớ chỉ thắng cậu ta ba trận, không đánh cậu ta bị thương là đã có đạo đức nghề nghiệp lắm rồi!"

Nghe từng câu từng chữ của cô gái, ánh mắt Cố Hoài như hóa thành mật ong: "Cho nên... Người cậu đang thiên vị... là tớ sao?"

Gò má Kỳ Nguyệt nóng lên: "Việc này còn phải hỏi sao! Đó là lẽ đương nhiên rồi!"

Cố Hoài cười khẽ, hơi cúi người, kề trán mình vào trán cô: "Vậy thì... cảm ơn Kỳ tổng đã thiên vị."

Kỳ Nguyệt: "Khụ khụ... không cần khách khí... nên mà..."

...

Trước cửa hội quán đấu kiếm.

Kỳ Nguyệt đã thay xong đồ bảo hộ, đang đứng trước cửa chờ Cố Hoài ra.

Sở Mộ Phàm: "Kỳ Nguyệt, có thể nói chuyện một lát không?"

Không biết Sở Mộ Phàm ra ngoài từ lúc nào, Tiết Mộng Thiến cũng không ở bên cạnh.

Kỳ Nguyệt: "Nói cái gì?"


Sở Mộ Phàm: "Có phải cậu vẫn luôn trách tớ không...?"

Kỳ Nguyệt: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi trách cậu làm gì?"

Sở Mộ Phàm: "Dù sao... năm đó chúng ta từng thân đến vậy... Chúng ta hẹn nhau cùng học chung một trường đại học... sống cùng một thành phố... chúng ta là cặp đôi được trường công nhận... không phải sao...?"

Sắc mặt Kỳ Nguyệt hơi lạnh: "Bây giờ cậu nói với tôi những điều đó là có ý gì?"

Lần trước gặp nhau, chính cậu ta là người vạch rõ giới hạn với cô, năm đó cô tỏ tình, cũng chính cậu ta là người nói cô tự đa tình, bây giờ lại nói những lời đó?

Dáng vẻ của Sở Mộ Phàm có chút kích động: "Tớ không cố ý làm trái ước hẹn của chúng ta! Lúc ấy tớ... lúc ấy tớ cũng thích cậu... chắc cậu cũng cảm nhận được mà? Nhưng tớ cũng có nỗi khổ riêng! Lúc ấy gia đình đã sắp xếp xong xuôi việc du học của tớ, còn bảo tớ phải quan tâm con gái của chú Tiết... Khoảng cách giữa hai quốc gia xa đến thế, thời gian xa nhau còn dài đến vậy, cho dù lúc ấy tớ đồng ý lời tỏ tình của cậu, chúng ta yêu nhau cũng sẽ không có kết quả..."

Kỳ Nguyệt: "Ồ."

Kỳ Nguyệt chỉ ồ một tiếng, thậm chí còn không có chút cảm xúc nào trên mặt.

Sở Mộ Phàm yên lặng quan sát biểu cảm của cô, nhìn thấy thái độ đó, anh ta siết chặt tay.