Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cùng lúc đó, Tống Thu Thu với Tô Tiểu Đường khó khăn lắm mới tìm thấy một cây đại thụ cách đó không xa, có thể vừa vặn che chắn hai cô.
Hai người lẻn như ăn trộm, kết quả vừa chạy đến sau gốc cây liền đụng vào hai người ở đối diện.
Vì trời quá tối, bốn người đều ngã nhào xuống đất.
Tống Thu Thu phủi mông bò dậy, thấy rõ hai người kia là ai, cô ấy trợn tròn mắt: "Giang Lãng? Lăng Phong?"
Tô Tiểu Đường: "Sao hai cậu lại ở đây?"
Giang Lãng ôm trán: "Tại sao các cậu lại ở đây thì chúng tôi cũng thế! Tống năm điểm! Bọn tôi đã bắt được chứng cứ rồi nhá! Vừa rồi chúng tôi tận mắt thấy bạn học khoai tây chủ động gửi tin nhắn cho Cố Hoài, kêu cậu ấy hẹn hò buổi tối! Tuyệt đối là bạn học khoai tây ra tay trước!"
Lăng Phong: "Yep yep! Nghiêm túc mà nói, người phải leo lên nóc trường phải là hai cậu!"
Tô Tiểu Đường: "Đúng thế đúng thế! Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng!"
"Uầy..." Giang Lãng nhìn Cố Hoài với Kỳ Nguyệt đang nói chuyện ở phía xa xa, không biết Kỳ Nguyệt nói gì, lần đầu tiên cậu ta thấy biểu cảm như vậy xuất hiện trên mặt Cố Hoài...
"Bạn học khoai tây nói gì thế nhỉ? Lần đầu tớ thấy Cố Hoài có biểu cảm như vậy!" Giang Lãng thì thầm bên tai Lăng Phong.
Lăng Phong: "Biểu cảm gì?"
Giang Lãng: "Chậc, tình yêu nảy nở..."
Lăng Phong: "Cậu có thể đừng nói lời dọa người như thế không?"
Anh ta thật sự không thể liên hệ câu thành ngữ này với tên Cố Hoài trong đầu chỉ có số liệu như người máy đó...
Không hiểu sao cậu ta lại liên tưởng đến câu: Những thợ săn tài giỏi nhất thường xuất hiện dưới hình dáng của con mồi.
Ngay tại lúc Lăng Phong với Giang Lãng đang thì thầm, Tô Tiểu Đường cùng Tống Thu Thu cũng châu đầu ghé tai.
Tống Thu Thu: "Má ơi! Trạng thái này của Nguyệt bảo... Tớ có một dự cảm bất thường..."
Tô Tiểu Đường: "Thế nào thế nào?"
Tống Thu Thu: "Ánh mắt cậu ấy khi nhìn đại thần..."
Tô Tiểu Đường: "Ánh mắt thế nào?"
Tống Thu Thu: "Thật sự không thuần khiết! Cậu ấy... là thật à..."
Cô ấy thực sự không ngờ, có ngày Nguyệt bảo trong đầu toàn khoai tây của cô ấy lại mở mang đầu óc...
...
Sau khi nhất trí, Kỳ Nguyệt liền cùng Cố Hoài đi dạo dọc theo con đường.
Đi một hồi, Cố Hoài đột nhiên dừng bước.
Kỳ Nguyệt nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Sao vậy?"
Cố Hoài đưa tay ra: "Muốn nắm tay không?"
Kỳ Nguyệt sững người nhìn bàn tay anh: "Nắm... nắm tay..."
Phản ứng đầu tiên của Kỳ Nguyệt là nhớ đến tiến độ theo đuổi trong kế hoạch, hạng mục nắm tay đã hoàn thành rồi, vì thế lẩm bẩm theo bản năng: "Hả... Không phải đã nắm rồi sao?"
Cố Hoài hơi nhướn mày: "Cậu chỉ muốn nắm một lần?"
Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu: "Việc này... Không... không phải!"
Kỳ Nguyệt do dự một lát, sau đó vươn tay ra.
Vừa chạm vào đầu ngón tay của chàng trai, bàn tay cô lập tức bị một bàn tay vừa cẩn thận vừa mạnh mẽ nắm lấy.
Nhiệt độ và lực tay quen thuộc này giống y hệt lần nắm tay ở chuồng heo lần đó, dịu dàng, cũng không cho phép cự tuyệt...