"Muội thường nhớ tới mọi người." Toàn Cơ ngáp một cái, thấp giọng nói, "Phòng của đệ tử Tiểu Dương phong rất lớn rất trống trải, muội một người ngủ trong gian phòng lớn, im lặng không có chút âm thanh. Khi đó muội liền nghĩ tới mọi người, không biết mọi người đang làm gì."
Trong bóng tối, Linh Lung lẳng lặng lắng nghe thanh âm của nàng, loại cảm giác mơ hồ trước kia lại trở về. Nữ hài đối diện vẫn là ôn nhu mềm mại như vậy, cần mình bảo hộ, hoàn toàn xem bản thân mình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nàng nhẹ nhàng cầm tay Toàn Cơ, giống như mới trước đây, kề sát vào trán nàng, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Tỷ cũng vậy. . . Thường xuyên nhớ muội. Sợ muội ở bên đó không quen, bị người ta khi dễ. . . Tỷ lại không ở bên cạnh muội."
"Linh Lung. . ." Toàn Cơ gọi nàng một tiếng. Hai người bỗng nhiên đều cười ra tiếng, bốn năm xa cách hình như trong phút chốc bị phá vỡ.
Toàn Cơ mở mắt ra, nhìn chằm chằm nàng một hồi. Linh Lung bị nàng nhìn đến trong lòng phát cáu, đẩy nàng một phen, sẳng giọng: "Nhìn cái gì!"
Nàng ha ha cười, trở mình, giống như một con mèo lớn lười biếng, tay chân mềm mại uể oải duỗi thẳng ra, ngón tay trắng nõn ở trên mặt xoa nhẹ hai cái, chậm rì rì nói: "Muội học được những thứ này nhưng thật ra không rõ ràng lắm, bất quá tỷ biến thành đại mỹ nhân muội có thể thấy được."
Linh Lung đỏ mặt lên, lại âm thầm vui sướng, ho hai tiếng ra vẻ đứng đắn hỏi nàng: "Tỷ. . . Nào có biến thành cái gì đại mỹ nhân? Tỷ thay đổi rất nhiều sao?"
"Đi chết đi!" Linh Lung trở mình liếc nàng một cái.
Hai người tựa vào nhau, chỉ cảm thấy ấm áp ngào ngạt, vui sướng trong lòng, tựa như trở lại thời gian vô ưu vô lo trước đây. Một người phạm sai, một người che chở đối phương, lặng lẽ trốn ở trong bóng tối, hai tay nắm thật chặt, ai cũng không muốn tách khỏi người kia.
Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt cũng sắp đến tân niên, trên dưới Thiếu Dương phái từ đệ tử đến sư phụ đều buông lỏng khổ tu ngày thường, đem lễ mừng năm mới làm đại sự hàng đầu mà đối đãi. Các phân đường đều có nhiệm vụ để làm, xuống núi mua đồ, quét tước, may quần áo mới, mọi người đều vội vội vàng vàng.
Toàn Cơ từ trước đến nay luôn có cái thói xấu ngủ nướng trên giường, trước kia ở Thiểu Dương phong còn không dám trắng trợn ngủ, kết quả đến Tiểu Dương phong không có người quản nàng, nàng vui sướng ngủ thẳng đến lợi hại. Ai ngờ bây giờ trở lại Thiểu Dương phong, mọi người nghe thấy tiếng gà gáy đều thức dậy, nàng cũng không thể không bị Linh Lung từ trên giường kéo lên, nửa mơ nửa tỉnh đi tới hầm rượu.
"Đừng dụi mắt nữa! Mắt đều đỏ giống mắt thỏ rồi!" Linh Lung một phen kéo tay nàng xuống, "Mấy năm nay như thế nào còn chưa bỏ được cái tật lười biếng này! Mau thanh tỉnh chút!"
Toàn Cơ mơ màng theo sát nàng đi về phía trước, đầu đều nhanh gục xuống đất, thiếu chút nữa đụng vào bức tường.
"Nhìn muội xem! Không có chút bộ dáng nào hết!"
Linh Lung lại lần nữa phấn chấn ra vẻ tỷ tỷ, nghiêm trang thuyết giáo nàng. Còn chưa mở miệng, lại nghe phía sau có người gọi nàng: "Linh Lung sư tỷ!"
Hai người đồng loạt quay đầu, đã thấy hai ba tiểu hài tử mười một mười hai tuổi đã chạy tới, đi đầu là một nha đầu mắt to, dung mạo xinh đẹp thần khí hiện rõ, cùng với cái loại thần khí trước kia của Linh Lung có bảy tám phần giống.
"A, là Văn Anh a! Có chuyện gì sao?"
Nguyên lai những tiểu hài tử này chính là đệ tử chữ Văn vừa mới thu nạp, một đám ngây thơ hồn nhiên vô cùng, bởi vì Linh Lung xinh đẹp nhất, lại thích làm đại tỷ, cho nên rất nhiều tiểu cô nương thích chơi đùa với nàng, bình thường không có việc gì sẽ tìm nàng.
Nữ hài tử kêu Văn Anh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Toàn Cơ vẻ mặt bối rối bên cạnh, sửng sốt một chút. Toàn Cơ bốn năm nay vẫn ở Tiểu Dương phong, cho nên tân đệ tử của Thiểu Dương phong cũng không biết nàng.
Linh Lung vội vàng giới thiệu: "Đây là Toàn Cơ sư tỷ, là muội muội của ta. Nàng đi theo Sở sư thúc ở Tiểu Dương phong tu hành, lần này trở về mừng lễ năm mới."
Mấy hài tử kia nhanh chóng cung kính thỉnh an: "Ra mắt Toàn Cơ sư tỷ!"
Toàn Cơ tùy ý gật đầu, dụi một bên mắt. Nàng còn chưa tỉnh ngủ đây.
"Tìm ta có chuyện gì? Có người khi dễ các ngươi sao?"
Linh Lung thực oai vệ hỏi, cho rằng lại có dã tiểu tử nào không có mắt khi dễ sư muội của mình.
Văn Anh vội vàng lắc đầu: "Không phải nha! Linh Lung sư tỷ, lập tức không phải sẽ mừng lễ năm mới sao? Chúng muội nghĩ cần phải thêm chút náo nhiệt, vừa vặn Văn Ngọc sư muội nói nàng trước kia học qua ca múa, cho nên chúng muội thương lượng lễ mừng năm mới muốn làm ca múa, đại hòa nhạc gì đó cho vui."
Linh Lung nhãn tình sáng lên, cười nói: "Tiểu ny tử (cô gái nhỏ) đề xuất được à nha! Không tệ nha! Nghe qua rất vui vẻ!"
Văn Anh cười hắc hắc, "Cho nên, nhờ sư tỷ ở trước mặt sư phụ nói một tiếng. . . Chúng muội sợ sư phụ không thích. . .Lão nhân gia luôn có vẻ. . . Cái kia kêu là . . đứng đắn nghiêm túc."
Linh Lung lập tức vỗ vỗ ngực: "Không có việc gì, cứ để tỷ! Các muội chỉ cần để ý tập luyện thôi!"
Văn Anh nghe nàng nói như vậy, lúc này vui vẻ nói: "Đa tạ sư tỷ! Kỳ thật những tiểu hài nhi như bọn muội cũng chẳng có gì để chơi. Các sư tỷ sư huynh cũng chuẩn bị cái gì đó thú vị đi, thế này mới chơi vui được!"
Linh Lung là một người thích náo nhiệt, há lại có đạo lý không tham gia, liên thanh nói : "Đúng vậy đúng vậy! Lát về ta hỏi bọn người Chung sư huynh đã, tất nhiên sẽ không thua những tiểu quỷ các ngươi đâu!"
Mấy tiểu quỷ kia cười hắc hắc vài tiếng, quấn quít lấy nàng nói một hồi lâu, thế này mới cáo từ.
Linh Lung quay đầu tìm Toàn Cơ, đang muốn nói với nàng dự dịnh chuẩn bị gì, đã thấy nàng tựa vào trên cây —— đang ngủ!
"Muội tiểu quỷ này! Vẫn là đức hạnh kia!"
Thế là câu này Linh Lung lải nhải suốt cả ngày.
Khó khăn mới chuyển xong rượu, trở lại sân, Toàn Cơ thẳng đến kêu đau lưng đau đầu, muốn đi ngủ, hai người nhao nhao ồn ào đẩy cửa ra, đã thấy Hà Đan Bình ngồi ở bên trong, cúi đầu khâu cái gì đó, thấy hai nàng đã trở lại, bà liền mỉm cười ngoắc: "Mau tới đây thử quần áo mới đi."
Nàng cầm cái gì đó trong tay, là hai bộ quần áo mới, một bộ xanh nhạt một bộ hồng phấn.
Linh Lung vội vàng chạy tới, nhìn trái nhìn phải thứ cầm trong tay, yêu thích không rời tay, thẳng nói: "Đây là quà năm mới váy quả lựu nha! Nương, là người làm sao?"
Hà Đan Bình cười nói: "Nương chỉ biết cầm kiếm, sao biết may xiêm y. Đây là mua vải rồi bảo thợ may dưới chân núi làm đó. Ta thấy hai váy trơn không có màu sắc hoa văn gì, liền thêu lên chút cho các con. Đều thử xem, xem vừa người không."
Linh Lung nhanh chóng đoạt lấy cái váy màu hồng phấn, một mặt nói : "Muội muội lúc nhỏ không thích những màu rực rỡ, để màu xanh cho muội ấy đi."
Hà Đan Bình oán trách nhìn nàng một cái: "Muội muội còn chưa chọn, con sao biết con bé không thích màu hồng ?"
Toàn Cơ vội vàng tỏ thái độ: "Con thích màu xanh, con liền muốn cái váy màu xanh kia."
Hai nàng thay nhau đổi quần áo mới, quả thực rất thích hợp, chẳng qua cái váy màu xanh kia mới thêu có một nửa đóa thược dược mà thôi.
"Toàn Cơ trước cởi ra đi, chờ nương thêu xong, ngày mai đưa cho con."
Hà Đan Bình thấy ái nữ mặc vào xiêm y mới bộ dáng thật duyên dáng yêu kiều, trong lòng thật vui sướng.
Toàn Cơ nhìn xem y phục trên người, lắc lắc đầu: "Không cần, con tự mình thêu. Còn có thêu chú phù lên nữa."
Nói xong nàng liền cởϊ qυầи áo ra, cầm lấy kim thêu, thập phần thuần thục thêu lên, thiếu chút nữa khiến tròng mắt Linh Lung nhìn đến rớt xuống.
"Toàn Cơ? Muội khi nào học thêu hoa rồi?" Nàng không thể tưởng tượng được hỏi, trong ấn tượng tiểu muội muội là một tiểu liều lĩnh ngay cả đi đường cũng không mở to mắt nha!
"A, bởi vì sư phụ nói muội lười, nhất định sẽ quên vẽ bùa, cho nên để muội mỗi khi mua một bộ quần áo mới chuyện đầu tiên phải làm đó là thêu lên hoa văn chú phù. Nhiều năm như vậy, muội cũng quen rồi, ngay cả sư phụ cũng khen kỹ thuật muội tốt đó nha!"
Toàn Cơ khó được có một việc có thể khoe, dương dương đắc ý, quả nhiên sau hai ba phút liền thêu xong đóa thược dược, tinh xảo vô cùng.
Tiếp theo lại lấy ra ám ngân tuyến (chỉ bạc), so sánh lớn nhỏ, cực kỳ nhanh đem chú phù từ đầu đến chân thêu lên.
Hai người bình thường chỉ thấy kiếm tẩu thiên phong, kiếm quang lóe ra, làm sao gặp qua hạ châm như phi. Toàn Cơ thân thủ quả thực giống như tiên nhân hạ chú, nhanh kinh người, mười ngón thon dài giống như đôi hồ điệp trắng, chỉ trong thời gian hai nén hương, chú phù toàn bộ đều thêu xong.
Toàn Cơ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vuốt vuốt quần áo, cười nói: "Bây giờ thì tốt rồi."
Hai người đều là kinh ngạc.