(Quyển 2) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 12: V ui mừng gặp lại




"Toàn Cơ! Toàn Cơ! Muội ở đâu? !"

Linh Lung kêu vang nhất, còn mang theo âm thanh nức nở, run rẩy, tựa hồ tùy thời sẽ ngất đi. Toàn Cơ nghe nàng kêu như vậy, chính mình không có việc gì cũng nhịn không được ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng giống như đang gọi hồn a. . .

"Ta. . . Ta ở chỗ này." Nàng vội vàng chạy tới, vẫy tay với hai người đang lo lắng vạn phần kia.

"Muội như thế nào? !" Chung Mẫn Ngôn sải một bước dài nhảy qua, một phát bắt được bả vai nàng, từ đầu nhìn đến chân, y phục trên người nàng bị cắt nhiều lỗ hổng, máu chảy ra, may mà không bị trọng thương. Sau khi hắn xác định điểm ấy, mới buông lỏng một hơi, bỗng nhiên phát giác chính mình thần thái không đúng, vội vàng buông nàng ra, hối hận mới vừa rồi quá xúc động.

Linh Lung hoàn toàn là người theo phái xúc động, nhìn thấy Toàn Cơ liền nhào tới ôm không buông tay, khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt, nói liên miên lải nhải, giống như tiểu lão thái bà.


Toàn Cơ một tay ôm nàng, một mặt cười khổ nói: "Muội. . . Muội không sao . Linh Lung. . .Thật sự không có việc gì. Tỷ, tỷ xem, có người nhìn nha! Đừng khóc. . . Tư Phượng đang ở. . ."

Hai người đang lúc kích động, nghe thấy tên Tư Phượng, thế này mới phát giác có ba người đang đứng trong rừng cây phía sau, trong đó hai người đều là thanh bào mặt nạ. Chung Mẫn Ngôn nén không được kích động, vội vàng tiến lên cầm lấy tay một người, nói : "Tư Phượng! Bốn năm không gặp, ngươi thế nào? . . . Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

Linh Lung bất chấp mắt còn đỏ, cũng vội vàng tới hỏi: "Là ngươi cứu Toàn Cơ? Hảo Tư Phượng! Cám ơn ngươi!"

Người nọ cười khổ nói: "Tại hạ Ly Trạch cung Nhược Ngọc. . ."

Vũ Tư Phượng ở bên cạnh ho một tiếng, giả vờ cả giận nói: "Cả đám đều nhận lầm người. Ai nói là hảo huynh đệ cả đời của ta?"


Chung Mẫn Ngôn lúng túng buông Nhược Ngọc ra, xoay tay lại đập Vũ Tư Phượng một quyền, Vũ Tư Phượng phản lại hắn một quyền, tay hai người bỗng nhiên nắm lấy nhau, cùng bật cười.

"Mẫn Ngôn, ngươi cao lớn, cũng cường tráng! Mấy năm nay tu hành thành công quả chứ?" Vũ Tư Phượng vỗ vai hắn, rõ ràng là bộ dáng lão hữu gặp mặt.

Chung Mẫn Ngôn cười nói : "Tiểu tử ngươi cũng đồng dạng! Cũng cao bằng ta. . . Ồ, hình như nói chuyện cũng lưu loát rồi? ! Không còn nói lắp nữa.

Ngươi mới nói lắp! Vũ Tư Phượng ở trong bụng hung hăng phản kích, trên mặt lại không thể không phong khinh vân đạm, ở trước mặt đồng môn, không tốt làm càn. Hắn nói tiếng Trung Nguyên không hề nói lắp, là vì bốn năm này đêm ngày học tập. . . Chỉ vì không hề giống như trước đây, kém cỏi biểu đạt, do đó mất đi một vài thứ quý giá.


Mấy người bọn hắn cách bốn năm gặp lại, hiển nhiên có vô số lời muốn nói, nhất thời bất chấp là ở rừng sâu núi thẳm, không gió không trăng, hận không thể lập tức ngồi trên chiếu, nói đến hừng đông.

Một bên Nhược Ngọc lại là không lưu ý, say sưa nghe mấy người bọn hắn ôn chuyện, bạch y thiếu nữ kia lại nhịn không được, cách một lúc sau, khó khăn thừa dịp bọn hắn tạm dừng, vội vàng chen miệng nói: "Tư Phượng. . . Nơi này lạnh quá, chúng ta trở về rồi hãy nói đi, được không?"

Vũ Tư Phượng lại không trả lời.

Linh Lung là người đầu tiên chú ý tới bạch y thiếu nữ này. Nữ tử thích nhất là so sánh, hơn nữa nhìn thấy dung mạo cùng mình không kém lắm, đã sớm ngấm ngầm đánh giá nàng ta một hồi, lúc này thấy nàng lại cùng Vũ Tư Phượng lời nói thân mật, trong lòng không khỏi vô cùng khó chịu.
Trong lòng Linh Lung, Tư Phượng là thuộc về Toàn Cơ. Nàng nhận định Toàn Cơ thích Tư Phượng, Tư Phượng cũng chung tình với Toàn Cơ, lúc này cư nhiên lại chen vào một nữ nhân vừa yêu kiều vừa ngọt ngào, nàng sao có thể không gai mắt!

Lúc này liền dẩu môi nói : "Tư Phượng, vị cô nương này là ai vậy?"

Cô gái kia ước chừng cũng là người phiền toái, thấy Linh Lung dung mạo xuất chúng, nói năng gai góc, cũng không thích, hừ nhẹ một tiếng.

Nhược Ngọc là người tính tình thật thà, lập tức cười giới thiệu: "Vị cô nương này là Phù Ngọc đảo Lục Yên Nhiên Lục cô nương, lúc ta cùng Tư Phượng xuất môn rèn luyện vừa vặn gặp Lục cô nương, nàng cùng đồng môn của mình lạc đường, cho nên tạm thời cùng chúng ta tổ đội đồng hành."

Linh Lung vừa nghe ba chữ Phù Ngọc đảo, không khỏi nhìn nàng nhiều hơn, cười nói: "Chúng ta đang muốn đi Phù Ngọc đảo gặp Đông Phương thúc thúc đây, thực khéo. Bất quá ở chỗ này gặp ma quỷ, cho nên lưu lại điều tra. Đúng rồi, vị đại ca này là . . . ?"
Nhược Ngọc đành phải lại tự giới thiệu: "Tại hạ đệ tử Ly Trạch cung Nhược Ngọc, Chử đại tiểu thư, Chử nhị tiểu thư, Chung thiếu hiệp, đều nhờ chỉ giáo."

Hắn chú ý cấp bậc lễ nghĩa như vậy, ở mỗi người đều báo danh, y hệt như kiểu người Đỗ Mẫn Hành.

Ba người Thiếu Dương phái lập tức đối với hắn sinh ra hảo cảm khó hiểu.

"Hình như ngồi lâu quả thật có chút lạnh. . . Không bằng chúng ta trở về đi? Tư Phượng, các huynh nghỉ ngơi ở đâu?"

Toàn Cơ đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất cỏ dại rối tung trên người, hỏi.

Vũ Tư Phượng cười nói: "Ở cùng một chỗ với các ngươi. . . Cũng là Triệu gia trang. Chúng ta cũng là nghe nói nơi này có ma quỷ, cho nên sang đây nhìn xem."

Toàn Cơ đột nhiên nhớ tới buổi chiều mạc danh kỳ diệu bắn tới mễ quả tử, còn có đạo ngân quang xuyên qua giữa rừng kia, không khỏi chợt nói: "A, vậy là
có phải buổi chiều

huynh đã nhìn thấy ta không? Tại sao không gọi ta nha! Vậy đạo ngân quang. . . Là tiểu ngân xà đi? Nó hiện tại trở nên thật là lợi hại nha!"

Vũ Tư Phượng dừng một chút, sau một lúc lâu, mới nói nhỏ: "Bốn năm không có liên lạc. . . Ta nghĩ, muội có khả năng đã quên. . . ta."

Hắn không muốn nói, mình ở Ly Trạch cung đợi bốn năm, nhưng không nhận được một chữ, tâm tình như vậy, hắn không muốn lại nhớ tới, thật sự không muốn.

Toàn Cơ rốt cuộc cảm thấy hàng thật giá thật hổ thẹn, cúi đầu áy náy nói: "Thực xin lỗi. . . Ta. .. Ta. . . Ta chính là cái đầu heo, ta đã quên. . . Huynh mắng ta đi."

Đã quên. . . Hắn ở trong lòng cười khổ một tiếng, thản nhiên ở trên trán nàng gõ một cái, ôn nhu nói: "Đi về trước đi. Trở về rồi hãy nói."

Lần này trở về, lại là một hồi náo nhiệt tương phùng, mấy người trẻ tuổi chỉ mượn hai ngọn đèn của người trong Triệu gia trang, an vị ở trong phòng, nói đến hơn nửa đêm.
Thẳng nói đến chân trời trắng sáng, mắt liền thấy trời đã sáng, Lục Yên Nhiên thật sự nhịn không được, ngáp một cái, ngái ngủ nói : "Ta muốn đi ngủ . . . Tư Phượng, ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải tiếp tục điều tra chuyện ma quỷ đó."

Chung Mẫn Ngôn vừa nghe yêu ma quấy phá, nhân tiện nói: "Thì ra các ngươi cũng đến điều tra việc này, thế nào? Có đầu mối không?Quái điểu ba đầu này rốt cuộc là sao lại thế này?"

Vũ Tư Phượng nói : "Chim này gọi Cù Như, là một loại yêu, tuy rằng bộ dạng dữ tợn, lại không có hại gì, cũng rất ít công kích người. Nghe nói bọn chúng thích ăn rễ Chúc Dư thảo, cho nên chúng ta hoài nghi có thể là nơi này có tảng lớn Chúc Dư thảo đã dẫn dụ bọn chúng tới."

Linh Lung bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là thế! Bọn chúng ngửi thấy nơi này có Chúc Dư thảo, cho nên đến đây ăn nha! Không hại người liền không có chuyện gì."
Vũ Tư Phượng lắc đầu: "Cũng không thể kết luận quá sớm, bao nhiêu năm nay, nơi này cho tới bây giờ cũng không gặp qua lượng lớn chim Cù Như đến ăn Chúc Dư thảo như vậy, không loại trừ có người khống chế chúng nó. Về phần mục đích là gì, chúng ta còn chưa điều tra ra."

Linh Lung vội vàng nói: "Chúng ta đây cùng các ngươi điều tra! Dù sao chúng ta cũng là đi rèn luyện, người nhiều lực lượng lớn nha! Cùng nhau náo nhiệt!"

Vũ Tư Phượng cùng Nhược Ngọc còn chưa nói, lại nghe một bên đánh ngáp Lục Yên Nhiên ha ha nở nụ cười, chậm rì rì nói: "Đệ tử Thiếu Dương phái các ngươi lần này xuống núi, cũng chưa có gì tinh thông nha. Mấy con Cù Như đều không đối phó được, vạn nhất cản trở, thì làm sao?"

"Ách, Lục cô nương, ngươi đừng. . ."

Nhược Ngọc vội vàng hảo tâm lại đây hoà giải. Kết quả vẫn là đã muộn, Linh Lung nhảy dựng lên chỉ vào mũi nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì? ! Lặp lại lần nữa xem!"
Lục Yên Nhiên lại khe khẽ mỉm cười, duỗi cái lưng mỏi, nói : "Không có gì hay để nói. Nhanh đi ngủ đi, còn phải điều tra đó. Đừng đến lúc đó dậy không nổi, chúng ta cũng không chờ các ngươi. . . ."

Linh Lung làm sao nhịn được, xoạt một tiếng rút ra Đồng Tâm, điềm nhiên nói: "Ngươi coi khinh chúng ta? Không bằng hiện tại đi ra ngoài, xem ai cản chân ai !"

Lục Yên Nhiên vội vàng vọt đến phía sau Vũ Tư Phượng, cười khanh khách nói: "Thật là một cô nương hung dữ. . . Ai cùng ngươi động đao động thương . . . Giữ lại chút khí lực đối phó yêu ma đi."

Linh Lung là người thẳng tính, làm sao gặp qua loại nữ tử xảo quyệt láu cá này, lúc này chỉ tức giận đến cả người phát run.

Chung Mẫn Ngôn nắm vai Linh Lung, lãnh đạm nói : "Không cần nhiều lời, Linh Lung. Ngày sau liền thấy rõ ràng, cần gì phải nhiều lời."
Linh Lung hừ một tiếng, thế này mới thu kiếm vào vỏ, hung hăng trừng nàng ta liếc mắt một cái.

"Tư Phượng. . ." Toàn Cơ lôi kéo tay áo của hắn, tựa như một con mèo nhỏ.

Vẻ mặt cách mặt nạ của hắn nhìn không tới, thanh âm nhưng là ôn nhu : "Chúng ta cùng khởi hành. Ngoan, đi ngủ đi. Thức dậy cho muội xem bộ dạng lớn lên của tiểu ngân hoa."

Toàn Cơ rốt cuộc bị dỗ ngọt vui vẻ gật đầu, chân không chạm đất, nhìn cũng không thèm nhìn hai người xa lạ bên cạnh, tự mình đi ngủ.