Toàn Cơ ngã xuống trong phút chốc cố gắng vươn tay bắt lấy bảo kiếm, nhưng những con quái điểu bay vòng quanh nàng thật sự quá nhiều, xô đẩy chen lấn, nàng thế nhưng động cũng không thể động, ngón tay muốn móc vào chuôi kiếm, lại không móc được, tuột xuống.
Bên tai chỉ nghe Linh Lung hét lên một tiếng, nàng không kịp nghe cẩn thận, liền hung hăng rơi xuống dưới.
Những con quái điểu kêu gào nhào tới, nháy mắt đem nàng vây vào giữa, thành một quả cầu nhỏ, cùng nhau rơi xuống. Toàn Cơ ở trong đó tả hữu tránh né lợi trảo tập kích, tiếc rằng số lượng thật sự quá nhiều, chuôi bảo kiếm khác trên lưng lại bị mắc kẹt, chết sống cũng không rút ra được, không lâu sau liền thấy cánh tay phía sau bả vai đau nhức vô cùng, cũng không biết bị cào bao nhiêu vết.
Nàng chỉ có thể gắt gao ôm lấy đầu, tránh bị bọn chúng cào rách mặt, tình thế thật gay go. Lúc này chân khí không đủ, lại đang rơi xuống, rốt cuộc gọi không ra nửa con hỏa long, chỉ có thể miễn cưỡng dùng chút chân khí còn lại bảo vệ quanh thân, đợi đến lúc rớt xuống mặt đất không đến mức tàn phế.
Đang suy nghĩ miên man, chợt nghe cách đó không xa có người huýt sáo vang dội, ba dài một ngắn, nàng miễn cưỡng né tránh lợi trảo của quái điểu, nhìn về hướng đó, nhưng làm sao có thể thấy rõ! Trong lúc hốt hoảng chỉ cảm thấy một đạo ngân quang lóe lên, nhanh như tia chớp, trên không trung vặn vẹo vài vòng, tựa như một con rắn.
Trong nội tâm nàng đột nhiên căng thẳng, nhưng thấy đạo ngân quang linh hoạt đó rất nhanh nhào tới, tại trên lưng mấy con quái điểu kia nhảy tới nhảy lui, chỉ cần bị nó chạm vào một chút, mấy con chim đó liền bị mất đi khí lực rốt cuộc bất động.
Tiếng huýt sáo phía đối diện vẫn còn đang vang vọng, giống như đang huýt một giai điệu cổ quái nào đó, lúc dài lúc ngắn, khi chậm khi nhanh, đạo ngân quang kia liền theo giai điệu của hắn khi thì xoay thân thể, khi thì nhảy bay lên. Chỉ là trong nháy mắt, những con quái điểu đang đảo quanh nàng đã bị đánh rơi hơn phân nửa.
Những con quái điểu không thiết sống chết nhào lên muốn cắn, nàng rút ra bảo kiếm nghênh đón. Ai ngờ sau tai bỗng nhiên vang lên lợi phong, nàng vội vàng đè thấp thân thể, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, một cây đinh xuyên qua ngực một con quái điểu, đánh nát xương ngực ngay tại chỗ.
Theo sát sau, tiếng xé gió liên tục vang lên, nghĩ là có người ở phía sau dùng cung không ngừng bắn ra, giữa đêm khuya thế này, người nọ ánh mắt cư nhiên cực độc, bắn một phát trúng một con. Càng về sau Toàn Cơ căn bản không cần ra tay, chỉ ngơ ngác ở bên cạnh nhìn là tốt rồi, mắt thấy người nọ một chốc đã dùng cung bắn chết hơn mười con quái điểu, trên mặt đất đã sớm tích đầy thi thể mấy con quái điểu này, chất thành một tầng thật dày, mùi máu tươi hôi thối khó ngửi cực kỳ.
"Cô nương không sao chứ?"
Một âm thanh bỗng nhiên từ trong rừng cây bên cạnh truyền ra, Toàn Cơ vội vàng quay đầu, đã thấy một nam tử mặc áo bào xanh đứng phía sau một cây bạch dương, trong tay cầm một cây hắc thiết cung có kích thước lớn gấp hai lần cây cung bình thường, nghĩ đến người mới vừa rồi dùng cung bắn chết quái điểu chính là hắn.
Toàn Cơ lắc lắc đầu, đi tới vài bước, lẩm bẩm nói: "Ta.. . Ta còn tốt. Cám ơn ngươi."
Lúc đó ánh trăng tối mờ, nàng tới gần vài bước, chỉ cảm thấy người nọ dáng người thon dài, tóc đen bóng, nghe thanh âm hình như là của một nam tử trẻ tuổi, chỉ là trên mặt mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ.
Người nọ xa xa đối với nàng hơi hơi vái chào, hòa nhã nói: "Nhấc tay chi lao (Tiện tay mà thôi), không đáng nhắc đến. Đồng bạn của cô nương chắc hẳn rất nhanh sẽ đuổi tới đây, tại hạ cáo từ."
Dứt lời hắn xoay người rời đi, Toàn Cơ cảm thấy vừa động, vội la lên "Chờ. . . Chờ một chút! Ngươi. . . Quay lại đây. . . Ngươi, ngươi là . . . ?"
Người nọ xoay người, lúc này Toàn Cơ rốt cuộc thấy rõ, trên mặt hắn rõ ràng đeo một cái mặt nạ Tu La! Nàng cả người đại chấn, đột nhiên giơ tay chỉ vào hắn, lại nghẹn không ra một chữ.
Người nọ lại hòa nhã nói: "Tại hạ đệ tử Ly Trạch cung Nhược Ngọc. Không biết cô nương còn có gì chỉ giáo?"
Nhược Ngọc? Thì ra không phải hắn. . . Nhưng mặc kệ, dù sao đều là Ly Trạch cung!
"Tư Phượng ở nơi nào?" Nàng hỏi rất trực tiếp rất đơn giản, thậm chí không hề nghĩ ngợi.
Nhược Ngọc sửng sốt một chút, tựa hồ là không biết trả lời thế nào, đại khái cũng là không nghĩ tới nàng có thể hỏi như vậy.
"Việc này. . . Cô nương người. . ."
"Ngươi biết Tư Phượng không?" Nàng cảm giác có thể là mình hỏi thế không tốt, vì thế đổi lại câu hỏi.
"Cô nương. . . Ách. . . "
"Ngươi gặp qua Tư Phượng không?" Lại đổi lại câu hỏi.
"Ta. . . Tại hạ. . ."
"Chính là người tên Tư Phượng nha. . . Ngươi hẳn là gặp qua a?" Như thế nào còn nghe không hiểu? Nàng đã hỏi trắng ra như vậy mà.
Trên cây bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo, hai người đồng loạt ngẩng đầu, lại nghe người trên cây nói: "Ta là lần đầu tiên nhìn thấy có người hỏi vấn đề như vậy đấy! Thật là một quái nhân."
Âm thanh kia mềm mại nũng nịu, hình như là của nữ hài tử, Toàn Cơ đang muốn nhìn kỹ xem cẩn thận, chợt thấy hai thân ảnh từ trên ngọn cây nhảy xuống, dừng lại trước mặt nàng. Là một cao một thấp, một nam một nữ.
Người nữ chính là người vừa mới nói câu kia, mặc bạch y, tay áo rộng vai hẹp, dung mạo xinh đẹp, một đôi mắt to như nước trong veo, đang cười dài nhìn nàng.
Nam . . . Mặc áo bào xanh, vóc người thon dài, đang chắp hai tay sau lưng đưa lưng về phía nàng, không biết đang nhìn gì.
Toàn Cơ trong lòng lại là vừa động, chỉ cảm thấy người nọ tóc đen, bóng lưng, dáng đứng. . . . . . Không có gì là không quen thuộc. Nàng đang muốn mở miệng, lại nghe người nọ ở giữa không trung nhẹ nhàng huýt sáo vài tiếng, trong nháy mắt, đạo ngân quang mới vừa rồi cứu nàng lại lủi trở về, bị tay áo của hắn ôm lấy, chui vào không có động tĩnh.
Bên tai chỉ nghe người nọ thở dài một tiếng, thấp giọng nói : "Thì ra, muội còn nhớ rõ ta."
Dứt lời, hắn xoay người, trên mặt rõ ràng cũng là Tu La mặt nạ.
Toàn Cơ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, sải một bước dài tiến lên, vội la lên: "Huynh. . . Cái kia. . . Làm sao huynh. . ."
Nàng nói chuyện đều nói năng đến lộn xộn, Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: "Nói chậm một chút, như thế nào bốn năm không gặp, đến phiên muội cà lăm."
"A! Tư Phượng huynh nói tiếng Trung Nguyên được rồi!" Nàng chỉ vào mũi hắn, kêu to.
Ta vốn nói được. . . Hắn ở trong bụng bất đắc dĩ phản bác, lại nói: "Làm sao muội lại ở chỗ này?"
Ai ngờ Toàn Cơ căn bản không nghe thấy câu hỏi của hắn, nàng một phát bắt được tay hắn, trên mặt giống như nở hoa, nở nụ cười, vội la lên: "Thật là huynh! Thật là Tư Phượng! Làm sao huynh lại đeo mặt nạ? Vạn nhất ta nhận không ra thì làm sao?"
Vũ Tư Phượng cổ họng run lên, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Muội vẫn là nhận ra . . . . . . Không phải sao?"
"Không có a! Huynh nếu không nói lời nào, ta còn không dám xác định đâu!" Toàn Cơ lôi kéo tay hắn đong đưa đong đưa, giống như trước đây vậy, tuyệt không cố kỵ.
Vũ Tư Phượng chậm rãi rút tay về, bên tai thế nhưng dần dần đỏ lên, lại nửa ngày sau mới nói: "Ta nhận ra ngươi, là đủ rồi."
Toàn Cơ căn bản không nghe thấy hắn nói gì, chỉ ra sức kêu Tư Phượng Tư Phượng, cuối cùng kêu đến Nhược Ngọc bên cạnh bật cười, tiếp theo thiếu nữ xinh đẹp kia cũng che miệng cười trộm.
Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng gõ lên đầu nàng một cái, lại cười nói: "Vẫn là không thay đổi, giống như trước đây, vô tâm vô phế. Làm sao muội một mình ở chỗ này? Cũng là xuống núi rèn luyện sao?"
Toàn Cơ đang muốn nói chuyện, lại nghe phía sau truyền đến âm thanh của Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn đang gọi nàng, thì ra hai người bọn họ đi tìm đến đây.