[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 321: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (62)




Nam Di thở dài, tựa hồ cũng bị chân tướng trước mắt dọa sợ.

"Không nghĩ tới, Khuynh Thành sẽ nhất thời hồ đồ làm ra chuyện đại nghịch như thế này."

Trưởng công chúa không đành lòng, buồn phiền liếc mắt nhìn Ninh Khuynh Thành một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm Phượng Cửu Tô.

"Tâm tư dễ xúc động như vậy, ngày sau sao có thể gả đi, giúp phu quân dạy dỗ con cái? Không bằng, phạt nàng sao chép [Kinh Kim Cương] một trăm lần, cấm túc một năm để nàng nhớ kĩ chuyện ngày hôm nay. Vương gia thấy thế nào?"

Khóe môi Phượng Cửu Tô khẽ cong, nở nụ cười nhẹ.

Không đồng ý cũng không phản đối.

Nhưng Ninh Quốc ở bên kia đã nhanh chóng tạ ơn.

"Cảm tạ Trưởng công chúa đã nhân từ, chắc chắn tiểu nữ sẽ nhớ kỹ bài học ngày hôm nay, tuyệt đối không tái phạm!"

Trưởng công chúa thở dài.

"Sau này, đừng có xúc động như vậy nữa."

Ninh Quốc vội vàng dập đầu.

"Vâng, tuyệt đối sẽ không!"

Hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng đem hình phạt giảm xuống thấp nhất.

Phượng Cửu Tô thấy thế vẫn không có ý kiến chỉ đưa mắt nhìn Nam Nhiễm đang ngồi bên cạnh mình.

Chậm chạp mở miệng.

"Tam công chúa, nàng cảm thấy thế nào?"

Nam Nhiễm còn chưa trả lời đã nghe thấy Trưởng công chúa ý vị thâm trầm trường(*) nói một câu.

"Tam hoàng muội, làm người không thể quá đuổi cùng gϊếŧ tận, trên đời này không ai biết một người khi bị dồn ép quá mức sẽ có thể làm ra chuyện gì. Hơn nữa, từ trước đến giờ, Tam hoàng muội chỉ tiếp xúc với hậu cung, còn chuyện này liên lụy đến gia quyến của quan viên trong triều, hoàng muội vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn."

Lời này của nàng ta vô cùng dễ hiểu.

Nàng ta không muốn Nam Nhiễm mở miệng xen vào.

Mặc dù chỉ là nêu lên ý kiến nhưng cũng phải biết được bản thân có xứng hay không xứng.

Phượng Cửu Tô duỗi tay, cầm lấy túi tiền của Nam Nhiễm.

Hắn sờ thử một chút, mí mắt nâng lên, nhìn lướt qua Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm cũng học theo động tác của hắn mà sờ túi tiền của bản thân.

Sau đó, cô lấy kim ấn của Phượng Cửu Tô ra.

Nam Nhiễm vừa lấy ra, người thứ nhất có phản ứng chính là Lễ Bộ thị lang Ninh Quốc đang quỳ trên đất.

"Kim ấn của Vương gia!"

Nam Di nghe ông ta nói, có hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Nam Nhiễm nhìn thái độ của mọi người.

Vừa đặt kim ấn kia lên bàn đá.

Vừa chậm rãi nói: "Chặt tay, đưa đi sung quân."

Nam Nhiễm mới dứt lời, Phượng Cửu Tô đã phì cười.

Môi mỏng cong lên, nhẹ nhàng cười hai tiếng, hơi thở lạnh băng trên người cũng tan đi không ít.

"Cầm kim ấn của bổn vương, mỗi câu mỗi chữ nàng nói đều đại biểu cho lời nói của bổn vương. Lời đã nói ra, không thể thu hồi."

Nam Nhiễm cúi đầu nhìn miếng ngọc bội màu vàng kia.

Không ngờ cái thứ này lại hữu dụng như vậy.

Vốn dĩ kim ấn bị cô ném đại lên bàn, vừa nghe Phượng Cưu Tô nói như thế, Nam Nhiễm lập tức cầm nó lên, cất vào túi tiền.

Ban nãy cô còn thấy nó quá nặng, định vứt nó đi.

Nhưng hiện tại Nam Nhiễm lại thay đổi suy nghĩ.

Cảm thấy về sau vẫn nên mang theo bên người cho chắc.

Ninh Quốc sốt ruột, vội vàng nói.

"Vương gia! Ngài... ngài... sao ngài có thể nghe theo lời nói của một nữ nhân được? Như thế, sao có thể phục chúng?"

Phượng Cửu Tô tựa hồ cảm thấy ông ta nói khá có lý.

Gật đầu.

"Thị lang nói cũng đúng."

Tầm mắt của hắn liền dừng trên người Ninh Quốc.

"Vậy, tội mưu sát con nối dõi của hoàng gia nên xử thế nào?"

Hắn vừa dứt lời, A Trạch công công đứng bên cạnh đã đưa ra đáp án.

Tư thế cung kính, từ tốn nói.

"Bẩm Vương gia, phải dựa trên tình tiết có nghiêm trọng hay không, nhẹ thì sung quân, ghi vào nô tịch, ba đời cũng không được khôi phục thân phận dân thường, nặng thì chu di cửu tộc."

Khóe môi Phượng Cửu Tô lại cong lên, nhưng trong mắt lại không có bất cứ ý cười nào.

"Nghe theo thị lang đi."

Dứt khoát phân phó.

"Người tới."

Thị vệ ôm quyền chờ lệnh.

"Có thuộc hạ."

"Xét nhà, tước mũ quan, sung quân ba ngàn dặm, đánh vào nô tịch."

Đến đây, hắn hơi dừng lại một chút.

Đưa mắt nhìn về phía Ninh Khuynh Thành, giọng nói lạnh băng.

"Còn nàng ta, chặt đứt hai tay rồi đưa đi sung quân."

Mặt mày Ninh Quốc tái nhợt, gọi lớn.

"Vương gia."

Ý đồ muốn cầu xin lần cuối.

Đáng tiếc.

Phượng Cửu Tô chỉ giơ tay, vuốt nhẹ chén trà trên bàn, hai mắt hẹp dài không có tiêu cự nhìn về phía Ninh Quốc.

...

(*) Ý vị thâm trường (意味深長): ý tứ sâu xa