[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 294: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (35)




Ý cười nơi khóe môi càng tăng thêm, ngữ điệu nhàn nhạt.

"Bao Nhiễm Nhiễm, ngươi dùng sắc hầu chủ khi nào?"

Thanh âm Phượng Cửu Tô hơi dừng lại.

Tầm mắt đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt.

Rồi mới nói tiếp.

"Nhiều lắm thì ngươi chỉ là một cái lò sưởi mà thôi. Bốn chữ kia không dính dáng một chút gì tới ngươi cả."

Nam Nhiễm nghe hắn nói xong liền cảm thấy bản thân bị hắn hạ thấp.

Cô đưa tay, cầm một miếng thịt khô lên.

Vừa muốn bỏ vào miệng cắn một miếng.

Đã bị Phượng Cửu Tô giữ chặt tay.

Hắn cầm lấy miếng thịt khô trên tay cô, ném lên bàn.

"Đã cho bổn vương thì nào có chuyện để ngươi tự ăn?"

Nam Nhiễm: "Ngươi đồng ý?"

"Đồng ý chuyện gì?"

"Cá Cẩm Lý kia..."

Lời còn chưa nói xong.

Đã nghe Phượng Cửu Tô nhẹ nhàng bâng quơ.

"Không đồng ý."

Con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm bao thịt khô trên bàn rồi lại dán chặt vào người Phượng Cửu Tô.

Đáy mắt hiện lên tia âm trầm.

Phượng Cửu Tô thấy biểu tình kia của Nam Nhiễm, trong mắt hiện lên ý cười.

Một tay chống trán, hai mắt đối diện với tầm mắt của cô.

"Bổn vương có thể nhận lời ngươi một chuyện. Nghĩ kĩ lại rồi hãy nói."

Nam Nhiễm trầm mặc ba giây.

"Nô tỳ muốn kim ấn."

Cảm xúc ở đáy mắt của Phượng Cửu Tô hơi đổi, mí mắt buông xuống che đi đôi mắt.

"Việc này, so với việc nướng cá Cẩm Lý còn quá đáng hơn."

Nam Nhiễm nghe xong, không nói chuyện nữa.

Trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Người này, cái gì cũng không đồng ý.

Còn tịch thu thịt khô của cô.

Bóng đêm bao trùm cả không gian, ánh nến phập phồng.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau.

Ám vệ xuất hiện ở trước mặt Phượng Cửu Tô.

Phượng Cửu Tô vừa lật xem tấu chương vừa mở miệng.

"Nói."

Ám vệ ôm quyền, cung kính bẩm báo.

"Bao Nhiễm Nhiễm đã nướng tổng cộng mười con cá Cẩm Lý."

Phượng Cửu Tô nghe vậy, ý cười trên mặt ngày càng tươi hơn.

Hắn rũ mắt, lên tiếng.

"Ừ."

Tiếng nói vừa dứt, ám vệ cũng biến mất.

Tầm mắt của Phượng Cửu Tô lại lần nữa đặt trên bao thịt khô.

Hắn xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Khẩu vị của hắn từ trước đến nay đều thanh đạm, rất hiếm khi ăn mấy món ướp khô như thế này.

Chỉ là thịt khô này, hương vị cũng không tệ lắm.

Tới canh giờ đi ngủ.

Nam Nhiễm ở trên giường lăn qua lộn lại một cái rồi ôm chặt Phượng Cửu Tô nằm ở phía ngoài.

Mí mắt của Phượng Cửu Tô giật giật.

Nhiều ngày như thế, sớm đã thành thói quen.

Một năm bốn mùa, cả người hắn đều lạnh lẽo.

Nhưng nữ nhân này dường như lại rất thích ôm hắn.

Nàng ngủ rất nhanh.

Chỉ cần nằm trên giường một lát đã mơ màng như sắp ngủ.

Nửa ngày sau sẽ nghe được hơi thở nhịp nhàng của nàng.

Thỉnh thoảng đầu nàng còn cọ cọ vào ngực hắn.

Hắn rũ mắt, dựa vào ánh trăng bên ngoài chiếu vào nhìn kỹ bộ dáng lúc ngủ của cô.

Duỗi tay, ôm chặt Nam Nhiễm vào ngực.

Cằm cọ cọ vài cái trên trán cô.

Trong không gian yên tĩnh không một tiếng động, hắn lẩm bẩm một câu.

"Cá lớn là thời điểm thích hợp để ăn."

Nói xong lời này, cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ dùng lực ôm chặt nữ nhân trong ngực, không để cô cử động.

Cứ thế ôm cô ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Nam Nhiễm tỉnh lại, Phượng Cửu Tô đã sớm vào triều.

Trong phòng chỉ còn mỗi mình cô.

Hiếm khi Nam Nhiễm dậy sớm hơn mọi ngày.

Mặc quần áo xong liền ra cửa.

Mới vừa bước ra ngoài một bước đã nghe mấy nha hoàn bàn luận.

"Thật không biết Vương gia thích Bao Nhiễm Nhiễm ở điểm nào."

"Đúng vậy, bất luận là gia thế, tính tình, tướng mạo, hay nhân phẩm, Ninh Khuynh Thành tiểu thư đều cao hơn Bao Nhiễm Nhiễm rất nhiều."

Từ trong giọng điệu và lời nói của bọn nha hoàn có thể dễ dàng nghe ra được sự đố kỵ và ghen ghét.

Các nàng ở đây hầu hạ Vương gia nhiều năm như vậy.

Không ngờ lại bị một nha hoàn thô thiển không biết từ chỗ nào nhảy ra đoạt lấy.

Lúc này, có một nha hoàn cười mở miệng.

"Vương gia căn bản cũng không thích Bao Nhiễm Nhiễm, lần trước khi ta đứng canh cửa nghe rõ ràng Vương gia nói chỉ xem nàng ta là một cái lò sưởi di động, ngay cả bốn chữ "lấy sắc thờ chủ" cũng không xứng."