[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 256: Quyền chủ thực ngạo kiều (61)




"Vẫn còn quá nhẹ, Nam gia chủ thật quá nhân từ, giống hệt tiền gia chủ."

Một đám vừa đồng thanh nói vừa bày ra bộ dáng thông tuệ tấm lòng bao la rộng lớn.

Bọn họ đều thuộc một chi tộc.

Trải qua bao đời gia chủ.

Sớm đã thành tinh.

Đối với bọn họ mà nói, đúng hay sai không quan trọng.

Chọn đúng phe, mới quan trọng.

Một tiểu nha đầu chưa trải sự đời.

Phụ mẫu đều chết hết, lấy cái gì chống lại đương nhiệm gia chủ?

Đương nhiên, tất cả đều đồng lòng đứng về phía gia chủ rồi.

Nam gia chủ vừa nghe vậy, đáy mắt liền hiện lên tia sáng.

Hôm nay là cơ hội tốt nhất để thu thập Nam Nhiễm.

Đánh gãy chân rồi nhốt nàng lại.

Ngày mai, cứ để nữ nhi của lão, Nam Lăng gả đi.

Đến khi gạo đã nấu thành công, bằng vào sự thông tuệ của nữ nhi, sớm muộn gì cũng có thể nắm trọn Đường Khô trong tay.

Trong lòng Nam gia chủ, nữ nhi của lão chính là người thích hợp nhất để kế thừa vị trí gia chủ đời tiếp theo.

Ngược lại, lão chưa từng coi trọng nhi tử của mình.

Thống khổ cũng có, nhưng lại không có cảm giác như trời sập xuống.

Dù sao, nữ nhi mà lão coi trọng vẫn còn khỏe mạnh, sống tốt.

Hơn nữa, còn có hy vọng, dựa vào nàng mà phát triển Nam gia lớn mạnh.

Nam gia chủ thấy mọi người đều đồng ý làm vậy, liền gật đầu.

"Được, một khi đã vậy, người đâu, kéo người ra ngoài, đánh gãy chân, lấy dây xích trói lại."

"Vâng."

Sau đó, có hai gã thị vệ tiến lên.

Thế tới mạnh mẽ, đang định bắt lấy Nam Nhiễm kéo đi ra ngoài.

Kết quả, còn chưa đụng tới, đã bị lực lượng cường đại của Tinh Chỉ đánh văng ra.

Tinh Chỉ nhấc chân lên, dáng người cao gầy, nháy mắt đã đá hai cái tên thị vệ kia văng ra ngoài.

Tinh Chỉ vừa động thủ.

Đám người thuộc các chi hệ ở hai bên lập tức khinh miệt nói.

"Còn dám phản kháng?"

Giọng điệu vô cùng khinh thường.

Nơi này đã bị bày bố thiên la địa võng(*).

Chỉ dựa vào tỳ nữa kia mà có thể chạy thoát?

Buồn cười!

Nam Nhiễm ngẩng đầu, cổ lắc sang phải một cái, lắc trái một cái.

Từ nãy đến giờ, cô vẫn chưa nói một câu nào.

Nhóm người này cứ thế ta một câu ngươi một câu rồi định tội cô.

Thật lợi hại, thật lợi hại.

Nam Nhiễm hờ hững nói: "Mấy người các ngươi lấy tư cách gì để bình phán ta?"

Cô vừa nói vừa bước đến trước mặt Nam gia chủ.

Nốt lệ chí ở khóe mắt lay động, đôi môi phấn nộn cong lên.

Đến khi tới vị trí cách Nam gia chủ khoảng ba bước chân.

Nam Nhiễm liền dừng lại, mở miệng.

"Lão già, vị trí ngươi đang ngồi, là của ta. Hiện tại, nên giao cho ta rồi."

Cô vừa dứt lời, Nam gia chủ đã phẫn nộ, đập mạnh một cái lên bàn.

"Làm càn! Một người tàn nhẫn có thể ra tay sát hại đồng tộc như ngươi thì có tư cách gì kế thừa gia nghiệp."

Vừa nói, đáy mắt Nam gia chủ vừa hiện lên tia tàn nhẫn.

Chỉ thấy, một giây sau, lão ta đột nhiên đánh một chưởng về phía Nam Nhiễm.

Tốc độ của lão ta rất nhanh.

Nhưng, đáng tiếc, so về tốc độ, Tinh Chỉ còn nhanh hơn lão ta gấp nhiều lần.

[Phanh!]

Lực lượng của lão ta bị Tinh Chỉ chặn lại.

Nam Nhiễm đứng đằng sau, thấy vậy, bình thản lấy thanh chủy thủ ở ngang eo ra.

Ngay cả khi ở đối diện đang chiến đấu kịch liệt, chiến trường còn nằm cách cô không quá một cánh tay.

Bộ dáng của Nam Nhiễm vẫn như cũ, vô cùng lười nhác, không để bất cứ ai trong trong mắt.

Nam Nhiễm bình thản thưởng thức cây chủy thủ trong tay.

Nhìn trái nhìn phải thanh chủy thủ kia một lúc.

Bên này, đến khi Nam gia chủ bị Tinh Chỉ ép lùi về sau hai bước.

Thì sức mạnh do hai cỗ lực lượng cường đại va chạm vào nhau gây ra mới dừng lại.

Tinh Chỉ vừa quay đầu đã thấy tiểu thư nhà mình đang cầm một thanh chủy thủ nghịch qua nghịch lại.

Có lẽ, do đã thấy bộ dáng này của tiểu thư quá nhiều lần nên hiện tại nàng rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Nam Nhiễm.

Tinh Chỉ chủ động xuất kích đánh về phía Nam gia chủ.

Một nén nhang sau.

[Phanh!]

Nam gia chủ phun ra một ngụm máu, ngã xuống cạnh chân Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm cười khẽ.

Giơ chân lên, dẫm mạnh lên ngực Nam gia chủ.

...

(*) Thiên la địa võng (天罗地网): Về nghĩa đen, thành ngữ này có nghĩa là lưới ở trên và bẫy ở dưới, được dịch sang tiếng Anh là "net from heaven to earth", nghĩa là một lưới bủa vây từ trên trời đến dưới đất. Sau này, nó đã trở thành một thành ngữ để chỉ một người đang trong tình huống nguy hiểm và không biết cầu viện vào đâu.

...

Không biết có bị sao không?

Chứ mỗi lần đọc đến đoạn Nhiễm tỷ đánh người, tâm trạng ta lại hào hứng hẳn lên?

Mọi người có thấy vậy không?