[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 244: Quyền chủ thực ngạo kiều (49)




Những con dã thú có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tu luyện trong bầu linh khí nồng đậm.

Sẽ trở thành linh thú.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa linh thú và dã thú bình thường chính là sự kết nối với con người.

Có thể nghe hiểu được những gì chủ nhân nói, khi đánh nhau tuyệt đối là sự hỗ trợ tốt nhất.

Hiện giờ, Bạch Hổ trước mắt này.

Trên người dư thừa linh khí, thân là dã thú nên sát khí của nó cũng rất nồng đậm.

Ánh mắt Nam Lăng nhìn Nam Nhiễm hiện lên sự sắc bén.

"Là ngươi đào Kim Đan của Tiểu Lục?"

Nam Nhiễm nghiêng đầu, con ngươi đen như mực đảo nhanh qua người Nam Lăng.

"Kim Đan?"

Đôi môi đỏ của cô cong lên.

Mí mắt hạ xuống, nốt lệ chí ở đuôi mắt thoáng lay động.

"Là hắn ta tự mình cắn nát, ta chỉ đào ra, giúp hắn ta một chút."

Ánh mắt Nam Lăng càng thêm sắc bén.

Cùng với cảm xúc phập phồng của Nam Lăng, linh thú Bạch Hổ bên người nàng ta cũng vận sức chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Ý bảo chỉ cần một lời nói của chủ nhân, nó sẽ xé rách hai người đang đứng trước mặt thành từng mảnh nhỏ.

Nàng ta nheo mắt, cái loại cảm giác ngây thơ vô tội hồn nhiên đã sớm biến mất không thấy bóng.

"Từ lúc nào mà tỷ tỷ lại trở nên tàn nhẫn như vậy?"

Nam Nhiễm đặt hai tay ra sau lưng, từng bước một bước lên bậc thang.

Tư thái lười biếng giống như sự uy hiếp của mãnh hổ chẳng có tác dụng gì.

"Tàn nhẫn? Ngươi nói đùa cái gì vậy?"

Ý cười ở khóe môi cô càng lúc càng đậm.

 Cô chẳng qua chỉ đào Kim Đan của hắn ta.

Vẫn giữ lại một mạng cho hắn ta, để hắn ta tiếp tục kéo dài hơi tàn sống tiếp qua ngày, đó đã là sự nhân từ hiếm có của nàng rồi.

Những lời này của Nam Nhiễm thành công kíƈɦ ŧɦíƈɦ Nam Lăng.

Nàng ta bỗng cắn chặt răng: "Ta muốn khiến ngươi sống không bằng chết."

Vừa dứt lời.

Giây tiếp theo, con mãnh hổ kia đã nhào đến tấn công Nam Nhiễm.

[Gừ gừ]

Tiếng gầm cực kỳ có uy lực.

Hình thể to lớn mạnh mẽ với tốc độ sét đánh không kịp che tai.

Nhưng lại không hề có hình ảnh máu tanh xảy ra như tưởng tượng.

Con Bạch Hổ kia, ngay cả vạt áo của Nam Nhiễm cũng chưa chạm được.

Đã bị Tinh Chỉ đứng chắn trước người Nam Nhiễm.

Bộc phát lực lượng mà bắn ra ngoài một mét, đụng mạnh vào cửa nhà, rồi mới chịu dừng lại.

Ánh mắt Nam Lăng co rụt.

Có lẽ, chưa từng nghĩ tới linh thú mà mình vất vả tìm được.

Lại bị đánh bay ra ngoài một cách nhẹ nhàng như vậy.

Nam Nhiễm rũ mắt, không quan tâm, ý cười càng ngày càng đậm.

"Muốn gϊếŧ ta? Còn hơi yếu."

Nói xong, Nam Nhiễm đi qua mặt Nam Lăng.

Từng bước đi vào trong nhà.

Cô đi rồi, con Bạch Hổ kia vẫn đứng đó, đôi mắt xám bạc gắt gao nhìn chăm chú Tinh Chỉ.

Bạch Hổ vẫy đuôi, cúi đầu.

Mở miệng: "Nữ nhân mặc hắc y kia không phải người, là linh thú."

Bất đồng với thân hình thô kệch của Bạch Hổ, giọng nói của nó nghe giống một nữ nhân.

Nam Lăng bỗng nhiên nhìn Bạch Hổ: "Cái gì? Sao có thể?"

Nam Nhiễm thế mà lại có được một con linh thú có thể hóa thành người?

Trách không được, nàng ta hoàn toàn không hề sợ hãi.

Bạch Hổ vừa nhìn đã hiểu được ý nghĩ trong mắt Nam Lăng.

Là muốn chiếm linh thú kia cho mình.

Trong mắt Bạch Hổ xẹt qua một tia khinh thường.

"Chỉ sinh ra sớm hơn mấy năm, tu luyện thành người mà thôi. Không có gì lợi hại."

Nam Lăng nghe được ngữ khí khinh thường của Bạch Hổ.

Nhìn nó: "Các ngươi biết nhau?"

Cái đuôi trắng như tuyết của nó đung đưa.

"Vài năm trước, từng giao thủ. Chỉ là một thủ hạ bại tướng mà thôi."

Nam Lăng không nghĩ tới bọn chúng nhận thức.

Càng không nghĩ tới, Bạch Hổ có thể đánh bại linh thú hóa thành hình người kia.

Bạch Hổ nện bước đi vào nhà.

Tiếng động nhẹ đến dọa người.

Tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của Tinh Chỉ, cho đến khi nàng biến mất ở khúc cua.