[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 234: Quyền chủ thực ngạo kiều (39)




Tinh Chỉ rất nhanh đã quay lại.

Nàng ấy đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Hai tay nắm chặt rồi lại mở ra.

Cho dù nàng ấy cố gắng kìm chế thế nào đi nữa thì vẫn có chút mất tự nhiên.

Nàng lớn đến chừng này.

Chỉ từng động thủ gϊếŧ con Hổ yêu kia.

Bởi vì con yêu thú kia đã gϊếŧ hại rất nhiều bá tánh trong thôn.

Nàng thật sự không đành lòng nên mới ra tay.

Sau đó nàng đã tự nói.

Từ nay về sau.

Sẽ không đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thêm lần nào nữa.

Hôm nay, lại giúp tiểu thư kéo Nam Lăng cô nương ra ngoài.

Nàng... nàng chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy.

Không biết mình làm có tốt hay không.

Do dự trong chốc lát, Tinh Chỉ hỏi Nam Nhiễm: "Tiểu thư, Tinh Chỉ làm vậy có được không?"

Nam Nhiễm hiếu kỳ: "Lôi người đi đâu rồi?"

Tinh Chỉ dùng đôi mắt trong trẻo nhìn Nam Nhiễm: "Lôi ra ngoài sân."

"Sau đó?"

"Sau đó thì nàng ta rời đi."

Nam Nhiễm không nói nữa.

Chỉ ngồi dựa vào gốc cây đào.

Tiểu Hắc Long tò mò.

[Ký chủ, cô đang suy nghĩ gì vậy?]

"Có chút hiểu được tại sao nàng ấy luôn bị khi người khác khi dễ."

Tiểu Hắc Long gật đầu.

[Ký chủ, nàng ấy quá lương thiện.]

Nhưng rất nhiều thời điểm, tà ác chính là nhờ sự lương thiện và tình yêu tẩm bổ mà lớn lên.

Nếu quá lương thiện thì sẽ không còn xinh đẹp nữa.

Tiểu Đào bưng mứt hoa quả đứng bên cạnh, nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt Tiểu Đào nhìn Tinh Chỉ lóe sáng giống như đang nhìn một người anh hùng.

Là Tinh Chỉ cô nương bảo hộ tiểu thư.

Thật sự không ngờ tới Tinh Chỉ cô nương lại lợi hại như vậy!

Vừa nghĩ.

Tiểu Đào vừa cong lưng đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Thấy Nam Nhiễm nhắm mắt, hai tay gối ở sau đầu.

Có vẻ như đang ngủ.

Tiểu Đào nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài có muốn ăn mứt hoa quả không?"

Tuy Nam Nhiễm không mở mắt.

Nhưng miệng thì mở ra.

Tiểu Đào cầm một miếng mứt hoa quả lên, đút cho Nam Nhiễm.

Vui vẻ nói: "Nếu tiểu thư thích ăn, Tiểu Đào sẽ đi mua tiếp về cho tiểu thư."

Nam Nhiễm một bên cắn mứt hoa quả, một bên lên tiếng.

Đại khái là tỏ vẻ đồng ý với lời nói của nàng ấy.

Hoa đào héo rũ, có một đóa vừa vặn rơi xuống giữa môi Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm vố đang ăn mứt hoa quả.

Mí mắt cũng không thèm nâng.

Há mồm ăn luôn cả cánh hoa đào kia.

Tiểu Đào dừng tay lại, đang chuẩn bị phất cánh hoa xuống.

Chỉ biết cười khổ.

"Tiểu thư... người... người..."

Chữ ngài nói nửa ngày cũng chưa ra được hết câu.

Nằm được khoảng nửa canh giờ.

Nam Nhiễm ngồi dậy.

Đúng rồi.

Phải đi tìm dạ minh châu.

Vừa nghĩ như vậy, Nam Nhiễm lập tức đứng dậy.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền nghe được giọng nói của hệ thống vang lên: [đinh, hệ thống nhắc nhở. Bởi vì cô đã có hôn ước với công tử thế gia, Phạm Khôn. Căn cứ vào quy tắc của thế gian này. Nữ tử đã có vị hôn phu thì không được cùng chung chăn gối với nam nhân khác, càng không được có bất kì hành động thân mật nào.]

Hệ thống nói rất nhiều.

Nhưng một câu Nam Nhiễm cũng không thèm trả lời.

Tiểu Hắc Long cảm thấy, rất có khả năng ký chủ nhà mình nghe không hiểu.

Dù sao ký chủ cũng không quá hiểu rõ về những quy định, phong tục của thế gian này.

Tiểu Hắc Long bắt đầu giải thích.

[ký chủ, người xưa có câu: "Lệnh của cha mẹ lời người mai mối." Cha mẹ ruột đã qua đời thì gia chủ Nam gia có thể đại diện cho cha mẹ của cô. Gia chủ Nam gia nhận sính lễ của người ta, có nghĩa là đồng ý sẽ gả cô cho Phạm Khôn. Nếu cô sắp phải gả cho người khác thì không thể có hành vi thân mật với nam nhân khác. Nếu không chính là không giữ phụ đạo, là điều tối kỵ.]

Nam Nhiễm không thèm để ý.

"Nếu như ta càng muốn làm thì sao?"

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí khóc nức nở.

[ký chủ... cô... cô đừng làm vậy mà. Ô...ô...ô...ô... Ta là hệ thống cải tạo, có trách nhiệm giúp ký chủ trở thành một người tốt. Việc này, ta cũng không có cách nào khác.]