[Quyển 2] Bất Lương Quân Hôn

Chương 3




Edit: Mẹ Mìn

Mễ Kiều không phục, hung hăng cắn một cái lên phía sau lưng rộng lớn của anh .

Trầm Nghê Trần dừng bước, cánh tay đột nhiên buộc chặc.

"hiện tại, đây là cách xả giận?"

Trong lời nói không có trách cứ, thấm đầy sủng nịch cùng tha thứ. Khách quan mà nhìn, lúc này Mễ Kiều càng giống như cố tình gây sự.

cô ủy khuất rớt nước mắt đến.

"Trầm Nghê Trần, đừng đối sử với tôi như vậy được không, tôi van anh, anh còn như vậy, tôi sẽ điên mất, nhất định sẽ điên mất đấy."

Mễ Kiều ủy ủy khuất khuất nói, thanh âm thê lương mà khàn khàn, như vậy lại làm anh đau lòng.

"Cùng anh chụp ảnh cưới một lần, như vậy khổ sở cho em sao?"

anh nhẹ nhàng buông cô, đưa tay giúp cô chà lau nước mắt trên gương mặt.

Nhân viên đứng đó có chút há hốc mồm. Sao, bọn họ không phải là thương lượng thật tốt mới đến ư, rốt cuộc có muốn chụp ảnh cưới nữa không?

Thợ trang điểm chú ý, nâng cằm lên có chút suy nghĩ, bỗng nhiên hai mắt mở lớn ngạc nhiên.

"Ah! Ông trời...ơ...i, đây không phải, đây không phải siêu sao quốc tế Shin E sao?!"

Vì Mễ Kiều một mực dùng cách trang điểm đậm cùng nhiều đồ trang sức xuất hiện trước mặt công chúng, còn chưa bao giờ để mặt mộc như vậy xuất hiện qua. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy cô cùng đại minh tinh kia có chút giống, lại cũng không có đem Mễ Kiều cùng shin E liên tưởng đến cùng một chỗ qua.

Nhờ sự nhắc nhở của thợ trang điểm như vậy, mọi người mới mở to hai mắt tinh tế nhìn. cô gái trước mắt rất tinh khiết, rất đẹp, tựa hồ hơn nữa chút gì đó, tựu cùng shin E hoàn toàn giống nhau.

Trầm Nghê Trần có chút ghé mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua chung quanh mọi người, cười yếu ớt: "Trước khi cũng có người nói qua, vợ tôi cùng cô minh tinh kia rất giống nhau."

Lời vừa nói ra, mọi người giải thích, dò xét ánh mắt, nhưng như cũ không cách nào dịch chuyển khỏi khuôn mặt Mễ Kiều.

"Ah, ông trời...ơ...i, cái này hoàn toàn có thể đi tham gia chương trình gương mặt thân quen được đó!"

"Đúng đấy, thật xinh đẹp!"

Mễ Kiều bỗng nhiên hướng về phía Trầm Nghê Trần cười một tiếng, dáng tươi cười thanh nhã giống như thu cúc, như những sợi tơ, từng khúc tương tư, bất đắc dĩ, tất cả đều bao hàm thê lương tuyệt mỹ trong nụ cười của cô.

Tâm Trầm Nghê Trần như là bị cái gì hung hăng đụng một phát, không nói thêm gì nữa, rất yên tĩnh cầm bàn tay nhỏ bé của Mễ Kiều dắt đi ra ngoài.

cô thắng.

Trầm Nghê Trần cuối cùng vẫn không đành lòng bức bách cô. anh hiểu được trong nội tâm cô khó có thể vượt qua điểm mấu chốt. Nhưng mà, hai năm qua không cách nào gần nhau cả ngày lẫn đêm, lại bị đủ loại chuyện xấu về Mễ Kiều đập vào mặt. Lòng của cô, có còn giống như năm đó, tinh khiết mà rực rỡ?

cô đơn đi ra khỏi tiệm áo cưới, Mễ Kiều không để lại dấu vết rút bàn tay về.

"Cậu nhỏ, cứ như vậy đi. Hai năm trước, trong thư, tôi không phải nói cậu nên sống tốt đấy sao?"

Bức tường phòng bị trong lòng cô sắp bị sự trêu chọc của anh mà sụp đổ. Cứ như vậy đi, chuyện cũ theo gió, phiêu tán như khói bụi bay hết, cô đã chấp nhận rồi.

Thế nhưng mà Trầm Nghê Trần lại chưa bao giờ thật sự chấp nhận.

anh bình tĩnh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn này làm anh ngày đêm mong nhớ, như vậy càng làm cho anh dứt bỏ không được.

cô cũng không biết, mỗi năm tháng nào đó, một ngày nào đó, khi báo chí đưa tin cô đang quay phim ở đâu, anh lập tức bỏ hết mọi việc, trực tiếp bay đi, chỉ vì chặn đứng cô. Nhưng mà, khi anh đuổi tới, côđã sớm dời đi.

cô cũng không biết, trong hai năm này, có một lần, anh gần như được gặp cô, chỉ cách nhau một bức tường. Khi đó ở ngước ngoài, anh dùng tiếng anh nói anh là Fans hâm mộ của cô, muốn đi xin chữ ký, lại bị bảo an vô tình không cho vào gặp.

Tục ngữ nói: rồng ra khỏi hang chả khác gì rắn rết. Mặc dù tại Trung Quốc anh là người có địa vị, nhưng mà ở Châu Âu, không nói đến thể chế quốc gia không giống nhau, họ cũng không cần biết anh là ai, không ai nể anh hết.

anh chưa bao giờ buông tha cho việc tìm kiếm cô. Nhưng lại chưa bao giờ để cô biết được.

Trong nội tâm nổi lên một tia đắng chát.

"anh chỉ muốn chụp ảnh với em làm kỷ niệm mà thôi. Chúng ta đã từng kết hôn, lại còn không có mộttấm hình kết hôn nào hết."

Trầm Nghê Trần nhàn nhạt nói xong, nhàn nhạt cười, trong mắt cô đơn cùng tịch liêu hiện lên rất rõràng.

Tâm Mễ Kiều dao động, hoảng loạn trong lòng, lại một lần nữa lắc lư bất định.

Chuông điện thoại di động vang lên. Mễ Kiều lấy ra, là Lam Phỉ Phỉ gọi tới.

"Alo, Phỉ Phỉ, thế nào rồi?"

"Giày vò chết tôi rồi, cuối cùng cũng đã điều tra ra. Nguyên nhân là có người nặc danh gọi điện thoại đến tất cả tạp chí lớn đấy, cho nên bọn họ mới có thể đến đó chờ cô!"

Có người thông báo? không có khả năng, chuyện nghiêm mật như vậy, công ty quản lý cùng nhà tài trợ, còn có công ty quảng cáo đều khó có khả năng mạo hiểm, sẽ bị cô hủy hợp đồng ngay. Lần này huyên náo xôn xao, nếu ngày mai cô đi mà lại bị báo chí đưa tin, bị mẹ biết, Mễ Kiều thật sự đi không được rồi.

"nói cũng lạ nha, ai lại biết hôm nay tôi đi gặp bên quảng cáo, lại ăn no rỗi việc báo tin cho giới truyền thông chứ?"

Mễ Kiều tự hướng điện thoại thì thào nói, ánh mắt bỗng nhiên lưu chuyển đến người đàn ông trước mắt.

"Phỉ Phỉ, tôi có chút chuyện, tối nay gọi lại cho cô."

nói xong, Mễ Kiều cúp điện thoại, ánh mắt giết người hung hăng hướng Trầm Nghê Trần.

"Trầm Nghê Trần, là anh làm?!"

Người đàn ông đưa lưng về phía mặt trời, dáng người bỗng nhiên bị làm cho cao lớn hơn rất nhiều. anhcó chút suy nghĩ, tiếp theo xinh đẹp cười cười.

"Kiều Kiều, em kém hơn trước rồi, dùng chỉ số thông minh của em, anh còn tưởng rằng, em sớm nghĩ tới rồi chứ."

"anh?! Vì cái gì phải đối với tôi như vậy!"

Trầm Nghê Trần thu lại nụ cười, sâu sắc nhìn con sư tử cái đang tức sùi bọt mép, trong mắt gợn sóng nhưng đầy thâm ý đen tối.

không tại sao cả, chỉ là muốn giữ em lại, không muốn lại để em trốn mất!

anh đã nhiều lần ra nước ngoài để tìm cô, cũng gặp rất nhiều khó khăn cùng trở ngại. anh muốn giữ côlại đây, giữ cô bên anh từng giây từng phút!

anh sẽ không để như trước đây. Hai năm rồi, tuổi trẻ của anh cũng không còn mấy, vẻ đẹp của cô cũng mất dần theo thời gian. anh không muốn bọn họ lại xa cách nữa!

"Vì cái gì, anh nói đi?"

Trong mắt Mễ Kiều chứa đầy nước mắt, trong hai năm ai cũng nhìn thấy cô sáng chói, nhưng mà, ai biết được, sau lưng cô có bao nhiêu gian khổ?

Ai oán nhìn qua anh, yêu đến tận cùng, bỗng nhiên lại hận đến cực hạn.

đã không thể yêu, tại sao không buông tay?

Mà người đàn ông trước mắt, lại như nghe thấy được tiếng lòng của cô, mặt không biểu tình, giọng điệu lại dị thường kiên định.

"Bởi vì, I love you!"