(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 252: Sờ loạn trên người hắn




Editor: Shmily

-----------------------

Nhìn Đường Đậu Đậu, Hạ Thập Thất không nhịn được trêu chọc: "Tự tin gớm ha, có phải hai người đã phát sinh chuyện gì rồi hay không?"

Đường Đậu Đậu ho khan một tiếng: "Bọn em vô cùng trong sáng, cái gì cũng chưa phát sinh."

Nói xong liền khẽ đẩy Hạ Thập Thất, "Mau đi đi, đừng để anh rể tương lai của em phải chờ."

Sau đó liền phất phất tay với Hạ Thập Thất, đi về phía canteen trường học.

Nhìn bóng dáng cô nàng, Hạ Thập Thất cười cười, sau đó liền xoay người đi về phía hắn.

Người đàn ông ưu tú cao quý mà lạnh nhạt kia còn đang híp mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm làm người ta đoán không ra tâm tình hắn hiện tại là thế nào.

Hạ Thập Thất dời tầm mắt đi, chú ý tới Đỗ Liên Tâm đứng bên cạnh.

Xem ra có Tịch Tấn Thành làm hậu thuẫn, cô ta đúng là chưa tới Hoàng Hà liền chưa từ bỏ ý định mà.

Chậm rãi đi tới trước mặt Tịch Đình Ngự, nhàn nhạt hô một tiếng: "Đại thúc."

"Đi thôi."

Tịch Đình Ngự cũng không nói thêm cái gì, chỉ duỗi tay xoa xoa đầu Hạ Thập Thất, sau đó lại nắm lấy tay cô.

Hạ Thập Thất cũng rất tự nhiên nắm lấy tay hắn, đi ra khỏi trường.

Đỗ Liên Tâm cứ như vậy bị bỏ qua, bị phớt lờ, trong lòng liền không thoải mái.

Cô ta siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ghen ghét trong nháy mắt thiêu đốt cả người cô ta.

"Chị Liên Tâm, sao chị đứng đây? Đang đợi ai à?"

Nữ sinh thường ngày hay đi bên cạnh Đỗ Liên Tâm rêu rao khắp nơi thấy cô ta nhìn cổng trường tới phát ngốc, liền đi qua thử hỏi một câu.

Đỗ Liên Tâm đang tức giận, vì thế cũng không có trả lời cô ấy, xoay người liền đi.

Bạn học nữ kia có chút không hiểu thấu, nhưng vẫn nhanh chân đuổi theo.

..........

Xe chạy nhanh ra khỏi cổng trường, Hạ Thập Thất nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng vẫn luôn cong lên.

"Sao vậy? Tâm tình tốt?"

Tịch Đình Ngự hết sức chuyên chú lái xe, thế nhưng dư quang vẫn thấy được gương mặt tươi cười của cô.

Hạ Thập Thất cũng không che dấu cảm xúc của mình, cười nói: "Đúng vậy, ngày đầu tiên đi học đã được bạn trai tới đón, tâm tình đương nhiên tốt rồi."

Tịch Đình Ngự nghe vậy cũng không nói thêm gì, thẳng tới khi xe chạy được một đoạn dài, hắn mới nhàn nhạt mở miệng: "Muốn ăn gì, tôi đưa em đi ăn."

"Chỉ cần đắt thì đều được." Hạ Thập Thất trả lời vô cùng trực tiếp.

Bởi vì cô quan niệm rằng, dù sao thì đại thúc của cô cũng rất có tiền, nhất định phải hút khô anh!

Hạ Thập Thất lấy điện thoại ra, vốn dĩ muốn gọi cho Đường Đậu Đậu, hỏi xem cô nàng có muốn cùng đi ăn cơm tối hay không, kết quả là điện thoại lại hết pin.

Cất điện thoại đi, cô quay đầu nhìn về phía Tịch Đình Ngự: "Đại thúc, cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một chút đi."

Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, ý bảo cô tự lấy.

Hạ Thập Thất cúi người xuống, duỗi tay sờ sờ túi quần của hắn... còn sờ đến không an phận...

"Hạ Thập Thất, em đang làm gì?"

Bàn tay nắm vô lăng của hắn hơi siết chặt, tiếng nói trầm thấp mang theo một tia tìиɦ ɖu͙ƈ dễ dàng nhận thấy được.

"Tôi tìm điện thoại nha." Hạ Thập Thất trả lời hắn, động tác trên tay lại không hề dừng lại.

"Bỏ tay ra."

Âm thanh lạnh lùng vừa phát ra, Tịch Đình Ngự liền dẫm chân phanh lại.

Xe ô tô đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, thân thể Hạ Thập Thất theo quán tính đổ về phía trước.

May mà Tịch Đình Ngự kịp thời kéo cô cho nên cô mới không có đụng đầu vào cửa sổ.

Hạ Thập Thất vừa mới thở phào một hơi, Tịch Đình Ngự liền lấy điện thoại từ trong túi áo ra ném cho cô.

Lúc này Hạ Thập Thất mới bừng tỉnh: "Thì ra điện thoại không ở trong túi quần, anh nói sớm không phải được rồi sao."

Nếu cô biết thì đã không sờ loạn trên người hắn rồi.