(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 250: Em đủ cao rồi




Editor: Shmily

-----------------------

Toàn bộ học sinh trong lớp đều ngơ ngác: "..."

Đây là tình huống gì?

Bao gồm cả cô giáo cũng không kịp phản ứng lại, hơn nửa ngày mới tựa như nhớ ra cái gì, dùng thước kẻ gõ mạnh xuống bàn ý bảo mọi người trật tự, sau đó liền hỏi Hạ Thập Thất: "Em là học sinh mới chuyển tới, bạn học Hạ Thập Thất?"

Lúc này Hạ Thập Thất mới nhìn cô một cái, gật gật đầu, cũng coi như là đáp lại.

Cô giáo lại có chút bất mãn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bạn học Hạ Thập Thất, là một học sinh, em không nên có những hành vi như vừa rồi. Hy vọng qua lần này em có thể đọc kỹ nội quy học sinh một chút, hơn nữa còn phải nhớ thật kỹ. Chuyện hôm nay, cô không hy vọng sẽ xảy ra lần thứ hai."

Nói xong lại nhìn về phía Đường Đậu Đậu: "Còn em, bạn học Đường Đậu Đậu, nghe nói em là người đứng thứ nhất toàn khối lần thi cuối kỳ này. Thứ tự cao là chuyện tốt, thế nhưng cô hy vọng là em cũng không được quá kiêu ngạo, phải tiếp tục bảo trì thành tích như hiện tại. Đi học làm việc riêng, ngủ gà ngủ gật là tật xấu, phải sửa."

"A, em biết rồi..." Đường Đậu Đậu rầu rĩ đáp, sau đó liền lôi kéo Hạ Thập Thất ngồi xuống bên cạnh mình.

"Thập Thất, sao chị lại tới đây? Ban nãy cô giáo nói chị là học sinh mới tới?"

Hạ Thập Thất vừa ngồi xuống, Đường Đậu Đậu liền nhịn không được nhích lại gần hỏi.

"Như mày thấy đấy, chị mày tới để học." Hạ Thập Thất trả lời rất ngắn gọn.

Đường Đậu Đậu cau mày: "Chị không đi trông sòng bạc đi, tới trường học làm gì?"

Hạ Thập Thất vừa dọn sách vở ra, vừa nói: "Nghe nói gần đây mày bị người ta bắt nạt, chị không yên tâm nên tới đây quan sát."

"Đường Đậu Đậu em là ai cơ chứ, sao có thể để người ta dễ dàng bắt nạt, làm gì có ai dám bắt nạt em?"

Tuy rằng lời Đường Đậu Đậu không sai, thế nhưng vẫn có chút phóng đại. Gần đây xác thật là có một đám học sinh cuối cấp thích tìm cô nhóc gây phiền phức thật.

Tuy rằng không gây xung đột trực tiếp, thế nhưng đám người đó lại động tay động chân ở sau lưng cô nhóc không ít lần.

Chỉ là cô nhóc luôn không thích gây sự, cho nên mới không để ở trong lòng, lười đi phản ứng đám người đó.

Hạ Thập Thất quá hiểu Đường Đậu Đậu, tuy rằng cô nhóc không phải người sợ phiền phức, thế nhưng cũng không phải là người thích gây chuyện. Chỉ cần cô nhóc cảm thấy chuyện không lớn thì cũng sẽ không quá để ý.

Nhưng cô thì không giống, người khác tôn trọng cô thì cô cũng sẽ tôn trọng người đó. Nếu người đó có ý định hại cô thì cô sẽ trả lại gấp mười lần.

Nếu có người dám động tới em gái cô, cô càng phải trả lại gấp trăm lần.

Ngày đầu tiên đi học, Hạ Thập Thất liền gây nên náo động không nhỏ.

Nghe nói con gái của lão đại khu Bắc Loan tới trường, không ít người đều muốn tới gặp cô.

Thế nhưng cả buổi sáng, không một ai có thể tìm thấy cô đâu.

Ngay cả Đường Đậu Đậu cũng là tình cờ đi ra sân sau của khu thể dục mới phát hiện được Hạ Thập Thất ở trên cây.

"Thập Thất, chị ở trên cây làm gì?"

Đứng ở dưới gốc cây, Đường Đậu Đậu vừa nhai kẹo que, vừa mở to mắt nhìn lên trên.

"Ngắm cảnh." Hạ Thập Thất lười nhác đáp, ngay cả mắt cũng không mở ra chút nào.

"Nhắm mắt ngắm cảnh, chị thật siêu phàm."

Hạ Thập Thất mở to mắt ngồi dậy, nhìn thoáng qua phía dưới, khóe miệng hơi hơi cong: "Mày có muốn lên đây ngồi không?"

"Không cần." Đường Đậu Đậu lắc đầu: "Em đủ cao rồi."

Hạ Thập Thất ý vị thâm trường "a" một tiếng, lại tiếp tục nói: "Lúc nào rảnh, hai đứa mình đi nhảy cầu đi, hoặc là ngồi trên tàu lượn siêu tốc cao nhất thế giới cũng được."

Đường Đậu Đậu: "..."