(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 242: Mệt mỏi?




Editor: Shmily

-----------------------

"Không nỡ em?" Tịch Đình Ngự nheo mắt, dùng ngón tay thô lệ của mình nhéo mũi cô một cái: "Nữ lưu manh giống như em, nên đưa đi loại địa phương kia cải tạo mới đúng."

Hạ Thập Thất ngửa đầu nhìn hắn, không cho là đúng nói: "Ngay cả trại tạm giam cũng không thể cải tạo nổi tôi, anh cảm thấy một cái trường học có thể sao?"

"Trại tạm giam gì cơ?" Tịch Âm Lam nghe cô nói vậy, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

"Cô ấy đi học không ngoan, ta liền đưa cô ấy vào trại tạm giam."

Tịch Đình Ngự nhẹ nhàng bâng quơ giải thích một câu.

Bởi vì chuyện Hạ Thập Thất từng vào trại tạm giam đã trở thành một bí mật, cô không có tiền án cho nên cũng sẽ không có ai tra ra được.

"Thằng nhóc này, đừng có nói mấy lời hù dọa con gái nhà người ta thế chứ!" Tịch Âm Lam nhẹ quát Tịch Đình Ngự một câu, lại quay sang Hạ Thập Thất nói: "Thập Thất, sau này Đình Ngự có bắt nạt cháu thì nhớ nói cho cô, cô thay cháu dạy dỗ nó."

Hạ Thập Thất cười đáp "được", Tịch Đình Ngự lại lạnh lùng mở miệng: "Cô nhỏ, cô cũng chỉ lớn hơn ta có 6 tuổi, không cần tỏ ra lão luyện như vậy."

"Lớn hơn 6 tuổi thì làm sao? Lớn hơn 6 tuổi thì không phải trường bối của cháu nữa hả? Không biết lớn nhỏ."

"Ừ, trưởng bối, cô có phải nên tìm một người đàn ông để gả đi rồi không?"

"..."

Nghe hai người nói chuyện, ý cười nơi khóe miệng Hạ Thập Thất lại tăng thêm vài phần.

Mà đúng lúc này, ở một góc cách đó không xa, Lý Hân Uyển cùng Tịch Lãng đang âm thầm quan sát bọn họ.

"Cùng là cháu trai, Tịch Âm Lam lại không thèm quan tâm để mắt tới hai đứa. Mặc kệ làm gì, cô ta cũng chỉ giúp đỡ Tịch Đình Ngự, luôn đứng ở phe của nó." Lý Hân Uyển tức giận bất bình mở miệng, "Cô ta rõ ràng chính là cảm thấy con và anh trai con không có bản lĩnh, xem thường hai đứa!"

"Mẹ, mẹ đừng vì loại chuyện nhỏ này mà tức giận. Nói cho cùng thì cô nhỏ cũng chỉ là một cô gái, tương lai sau này cũng sẽ phải gả ra ngoài. Nữ nhân một khi đã gả chồng thì chính là người nhà khác. Dù cho ông nội có yêu thương cô ấy đi nữa thì cũng tuyệt đối sẽ không đem sản nghiệp của Tịch gia giao cho cô ấy."

Tịch Lãng nói một hồi mới làm Lý Hân Uyển vơi bớt lửa giận, thế nhưng bà ta vẫn cảm thấy có chút không cam lòng: "Lão gia tử đã lập xong di chúc, ai biết ông ta có để lại cho cô ta cái gì không. Phải biết rằng tổng tài sản của cả Tịch gia ít nhất cũng phải đến cả trăm tỷ..."

"Được rồi, mẹ. Ông nội vẫn còn khỏe mạnh, về sau mẹ đừng nói những lời như vậy nữa, miễn cho truyền tới trong tai người khác."

Lý Hân Uyển tuy có chút không vui, thế nhưng lại không thể không dừng lại.

Sau đó, hai người một trước một sau rời đi.

10 giờ hơn, Tịch Đình Ngự cùng Hạ Thập Thất rời khỏi tổ trạch.

Trên đường lái xe về, Hạ Thập Thất lười biếng nằm yên không nhúc nhích, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.

"Mệt mỏi?"

Giảm bớt tốc độ xe, Tịch Đình Ngự đưa một tay qua giúp cô sửa lại đầu tóc hỗn độn.

"Ừm..." Hạ Thập Thất rầu rĩ nói: "Ứng phó mấy người nhà đó của anh, so với đánh nhau còn khó hơn nhiều."

Tịch Đình Ngự vẫn chuyên chú nhìn về phía trước, không hề lên tiếng, thế nhưng tay của hắn vẫn còn dừng ở trên trán Hạ Thập Thất, như có như không vuốt ve tóc cô.

Động tác hắn rất nhẹ, giống như là đang vuốt ve sủng vật của mình, rất cẩn thận.

"Đại thúc, anh tập trung lái xe đi, tôi ngủ một lát đã..."

Đẩy tay hắn ra, Hạ Thập Thất trở mình, cuộn tròn thân mình nhỏ xinh lại, mệt mỏi nhắm mắt.

Ngoài cửa sổ xe, bóng đêm thâm trầm, chốn phồn hoa đô thị này vẫn sáng đèn y như cũ.