(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 230: Vì ánh mắt của đại thúc cao, cho nên mới coi trọng tôi




Editor: Shmily

--------------------

Rõ ràng đều là cháu trai của lão gia tử, thế nhưng ở trong lòng ông, hai đứa con trai của bà ta rõ ràng không thể so với tên tiểu tử Tịch Đình Ngự kia.

Cái này bảo bà ta sao có thể không hận?!

Các trưởng bối đều đã đem món quà gặp mặt chuẩn bị từ sớm tặng cho Hạ Thập Thất, lại mang chút tâm tư nhỏ hàn huyên vài câu, sau đó mới từ từ tản ra.

Rốt cuộc đây cũng không phải là gia yến*, ở đây có không ít khách khứa chờ bọn họ đi tiếp đón.

*Gia yến: Tiệc gia đình.

Chờ bọn họ đi hết, Tịch Đình Ngự liền phân phó người làm đem tất cả quà gặp mặt của Hạ Thập Thất cất xuống.

Hạ Thập Thất xoay người bưng một ly rượu vang đỏ từ trong tay người hầu, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới nhìn về phía Tịch Đình Ngự: "Đại thúc, về sau lại có chuyện tốt như vậy, anh nhất định phải nhớ mang tôi theo đó."

"Hửm?" Tịch Đình Ngự híp mắt, không quá hiểu câu nói này của cô.

"Chỉ nói tôi có vài câu mà đã thu được nhiều thứ tốt như vậy, này còn không phải là chuyện tốt sao?"

Tịch Đình Ngự đang định trả lời thì bên cạnh lại truyền tới một thanh âm mềm nhẹ, "Đình Ngự."

Hạ Thập Thất quay đầu nhìn, liền thấy Bạch Hạ đã đi tới.

Cô ta mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu xanh ngọc, trên cổ đeo một chiếc vòng nạm kim cương, khi ánh đèn chiếu vào thì liền lộ ra vẻ lộng lẫy bắt mắt, rực rỡ lấp lánh khiến cô ta càng thêm minh diễm động lòng người.

Tịch Đình Ngự rõ ràng là không quá muốn phản ứng lại cô ta, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng, lại không có bất cứ lời nói dư thừa nào nữa.

Nghe lời đáp lại đơn giản như vậy, trong lòng Bạch Hạ liền cảm thấy hụt hẫng.

Khi hắn nói chuyện với Hạ Thập Thất, ngữ khí đều nhu hòa đi rất nhiều.

Có cái này so sánh khiến Bạch Hạ cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng trên mặt cô ta vẫn duy trì một nụ cười khéo léo: "Vừa rồi đại thúc công có tâm sự với em một lúc, nói qua nói lại lại nói tới chuyện lúc nhỏ của anh."

Cô ta cố ý kéo Tịch Tấn Thành vào, mục đích là muốn khiến cho Hạ Thập Thất cảm thấy khổ sở, bởi vì từ khi bước vào tổ trạch Tịch gia cho tới bây giờ thì Tịch Tấn Thành đều không nói một chữ với cô.

"Thập Thất, đại thúc công hẳn là cũng nói với cô đúng chứ? Không biết ông ấy có nói cho cô chuyện lúc nhỏ, Đình Ngự thường xuyên ngồi trên vai ông ấy chơi đùa hay không."

Hạ Thập Thất vân đạm phong khinh cười: "Tôi không có nói chuyện với đại thúc công bởi vì chúng tôi cũng không thân. Bất quá chuyện lúc nhỏ của đại thúc, thật ra tôi cũng từng nghe ông nội nói qua không ít lần."

Bạch Hạ không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, ngữ khí có chút cứng, "A, vậy sao?"

"Đúng vậy." Hạ Thập Thất cười nói: "Ông nội nói với tôi, lúc đại thúc ba tuổi đã thích những cô gái xinh đẹp, hơn nữa phải là thiên tư quốc sắc* mới lọt được vào mắt anh ấy."

*Ý chỉ những cô gái đẹp.

Bạch Hạ nghe vậy liền cười phụ họa: "Thân phận Đình Ngự tôn quý, ánh mắt cao là điều rất bình thường."

Hạ Thập Thất cũng cười: "Đúng nha. Chính vì ánh mắt của đại thúc cao, cho nên mới coi trọng tôi."

Bạch Hạ: "..."

Cô ta chẳng qua chỉ khách sáo đáp lại một câu mà thôi, không nghĩ tới con tiện nhân này cự nhiên sẽ nói như vậy? Cũng quá là tự luyến đi!

"Cô thực sự rất xinh đẹp."

Cô ta miễn cưỡng cười cho có lệ một câu, tầm mắt lướt qua Hạ Thập Thất, dừng ở trên người Tịch Đình Ngự, mở miệng nói: "Bạn của em còn đang đợi, em qua đó trước, có thời gian lại nói chuyện."

Vừa dứt lời, cô ta liền xoay người rời đi, bước chân vội vàng kia hiển nhiên đã bộc lộ rõ được nỗi quẫn bách của chủ nhân nó.

Nhìn Bạch Hạ đi xa, Hạ Thập Thất không khỏi cong khóe miệng. Cô đang cười thì liền nghe thấy người bên cạnh trầm thấp nói một câu, "Chơi vui sao?"

Hạ Thập Thất ho khan một tiếng: "Cũng được."

Nói xong, lại hỏi hắn: "Anh không phải cũng chơi rất vui sao? Người đẹp cũng chạy tới lôi kéo làm quen rồi, anh dám nói trong lòng anh khó chịu?"