(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 206: Mày có bệnh à




Editor: Shmily

--------------------

Trong đầu Trịnh Vũ hiện lên cảnh tượng Đường Đậu Đậu bị bắt nạt tới phát khóc, liền đắc ý nở nụ cười.

Cô ta thực sự chờ mong bộ dáng chật vật của Đường Đậu Đậu cùng biểu tình của Hạ Thập Thất khi em gái mình bị đánh.

9 giờ tối ngày hôm sau.

Đường Đậu Đậu đi từ trong trường ra, theo thói quen đi theo con hẻm nhỏ để về nhà gần hơn.

Khả năng là từ nhỏ trải qua những chuyện như đánh đấm, gϊếŧ gϊếŧ nhiều quá cho nên lá gan cũng phình to ra không ít, một chút sợ hãi cũng không có.

Chỉ là cô không biết, phía sau có mấy người đang lặng lẽ đi theo.

Đi được một đoạn, Đường Đậu Đậu mới phát giác được có điểm không thích hợp, đột nhiên quay đầu lại, kết quả liền thấy Trịnh Vũ mang theo mấy tên lưu manh đang đi tới gần mình.

Nhìn thấy người trước mặt, Đường Đậu Đậu cảnh giác nhíu mày, lui về phía sau vài bước.

Trịnh Vũ dừng lại ở khoảng cách 10 mét với Đường Đậu Đậu, thưởng thức cây gậy gỗ trên tay: "Đường Đậu Đậu, cuối cùng cũng đợi được mày, hôm nay tao phải dạy dỗ mày thật tốt mới được."

"Mày có bệnh à." Đường Đậu Đậu không vui đáp lại một câu.

"Ha ha, chết đến nơi rồi mà còn cãi bướng. Tao nói cho mày biết, mày muốn hận thì tốt nhất nên đi hận Hạ Thập Thất. Nếu không phải do con tiện nhân đó giật đứt tóc tao, hại tao phải vào trại tạm giam thì tao cũng sẽ không trút hết giận lên người mày!"

Đường Đậu Đậu nhìn thoáng qua mái tóc ngắn của Trịnh Vũ, nhịn không được bật cười: "Ha ha, vẫn là câu nói đó, tóc không tệ đâu, người mẫu cũng tạm được."

Trịnh Vũ nghe vậy liền khinh miệt cười một tiếng: "Đường Đậu Đậu, mày cứ chế giễu tao đi, cười tao nhiều vào. Cứ cười cho thống khoái rồi lát nữa mày sẽ bị đánh thành cái đầu heo thôi, lúc đó thì mày muốn cười cũng cười không nổi."

Nếu như là người khác, bị uy hiếp như vậy, phỏng chừng đã sợ tới mức chân mềm cả ra.

Nhưng từ nhỏ tới lớn, lá gan của Đường Đậu Đậu đều rất to, tuy rằng so với Hạ Thập Thất thì kém một chút, thế nhưng lúc lâm nguy vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Trịnh Vũ cầm gậy gỗ trên tay, bắt đầu đi tới gần cô.

Đường Đậu Đậu lui về phía sau từng bước một, quan sát tình huống xung quanh.

Trịnh Vũ mang theo ba người, cộng thêm cô ta là có tổng cộng bốn người.

Hiển nhiên, cô không hề chiếm chút ưu thế nào.

Ngay khi Trịnh Vũ sắp đi tới trước mặt mình, Đường Đậu Đậu liền lập tức cúi người xuống, thừa dịp cô ta không chú ý liền chạy ngang qua bên người cô ta.

Trịnh Vũ phản ứng lại, một phen bắt lấy cánh tay của Đường Đậu Đậu, sau đó dùng sức kéo cô đến một bên.

Đường Đậu Đậu phản xạ rất nhanh, cô lập tức nắm chặt lấy tay Trịnh Vũ, há miệng cắn một miếng to xuống.

"A!"

Trịnh Vũ bị đau liền hét lên, gậy trong tay bị ném đi, khuôn mặt vặn vẹo: "Đường Đậu Đậu, con tiện nhân này, mày với chị mày đều không phải thứ gì tốt, cự nhiên dám cắn tao!"

"Cắn mày còn bẩn hết cả miệng tao đây này, kinh quá." Vẻ mặt Đường Đậu Đậu đầy ghét bỏ.

Một câu này của cô không thể nghi ngờ là đã chọc giận Trịnh Vũ, cô ta xoay người cướp lấy cái kéo trong tay một tên lưu manh.

Còn cố ý cử động vài cái, loạch xoạch loạch xoạch.

Đường Đậu Đậu thấy thế liền nhíu mày lui về phía sau, kết quả là lui được một hồi liền không thể lui tiếp nữa, bởi phía sau chính là vách tường.

Nói cách khác, hiện tại cô đã không còn đường nào để chạy nữa.

Chắc là cô sắp bị cạo trọc tới nơi rồi.

Trịnh Vũ đột nhiên nhào qua, duỗi tay túm chặt lấy mái tóc dài của Đường Đậu Đậu, giơ kéo lên muốn cắt.

Không được không được, Thất Dạ ca ca không thích con gái tóc ngắn.

Nghĩ như vậy, Đường Đậu Đậu cũng không biết là lấy sức lực từ đâu, đẩy mạnh Trịnh Vũ ra.

Trịnh Vũ lảo đảo vài bước, đụng vào tường, đầu vai truyền tới cảm giác đau đớn khiến cô ta càng thêm phẫn nộ, giương nanh múa vuốt tiếp tục xông về phía Đường Đậu Đậu.