(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 202: Những người đó có đẹp bằng tôi không?




Editor: Shmily

--------------------

"Nói về kinh nghiệm, thật ra tôi cũng không có nhiều lắm. Về sau còn phải thỉnh giáo đại thúc nhiều nhiều."

Hạ Thập Thất ho khan, sau đó liền chui từ trong ngực hắn ra.

Tịch Đình Ngự cong môi, nhìn như đang cười nhưng lại không dễ phát hiện.

Hạ Thập Thất lẳng lặng nhìn sườn mặt của hắn, dưới ánh đèn xe tối tăm, gương mặt anh tuấn tựa như điêu khắc kia so với bất cứ lúc nào còn mê người hơn.

Tựa hồ là phát hiện ra cô đang nhìn mình, mày Tịch Đình Ngự hơi hơi nhăn lại.

Hạ Thập Thất thấy thế liền yên lặng quay đầu nhìn cảnh sắc phía bên ngoài cửa sổ xe.

Một đôi tình nhân đang đứng ở ven đường hôn môi, lúc cô nhìn thấy liền không nhịn được mà bật cười.

Đầu năm nay quả nhiên không có mấy người biết ngại ngùng, rụt rè là gì.

Sau đó lại có một đám thiếu niên bất lương phóng xe vù vù đi qua, nhìn thấy thiếu nữ yêu diễm ngồi trên xe, nhịn không được liền huýt sáo một cái.

Hạ Thập Thất đặc biệt hào phóng nháy mắt hôn gió với đám người kia một cái.

Tức khắc liền chọc cho đám thiếu niên kia điên cuồng gào thét chói tai!

Tịch Đình Ngự thấy thế liền nâng mày, thanh sắc nhạt nhẽo: "Những người đó có đẹp bằng tôi không?"

"..." Hạ Thập Thất khụ khụ vài tiếng.

Tốc độ xe càng ngày càng chậm, rất nhanh liền ngừng lại.

Tịch Đình Ngự xuống xe trước, sau đó Hạ Thập Thất cũng theo xuống.

"Ăn gì vậy?"

Đi theo Tịch Đình Ngự vào một con phố không được tính là quá phồn hoa, Hạ Thập Thất nhịn không được hỏi hắn.

"Tới rồi sẽ biết." Người đàn ông đi đằng trước lạnh lùng đáp, thậm chí còn không hề đi chậm lại.

Đại khái là đi bộ khoảng 4, 5 phút, Tịch Đình Ngự liền dừng chân trước một quán ăn nhỏ được trang hoàng đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ.

Hắn như thể ngựa quen đường cũ mà đi vào, bé gái đứng trước quầy đang chơi đùa đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy chân hắn.

"Đình Ngự ca ca, lâu lắm rồi anh không tới thăm em, em rất nhớ anh."

Thanh âm mềm mại làm người khác nghĩ tới kẹo bông gòn.

Không hề có lực công kích, hư ảo mà tốt đẹp.

Tịch Đình Ngự cúi người, xoa đầu cô bé, khó có được khi nhẫn nại mà trả lời: "Gần đây anh bận nhiều chuyện cho nên không tới được."

"Hi hi hi..."

Cô bé nhỏ cười ha hả, đôi con ngươi tròn xoe linh động xoay chuyển, lúc này mới chú ý tới Hạ Thập Thất.

Ngay tức khắc, nụ cười trên mặt cô bé liền cứng đờ, trốn tới phía sau Tịch Đình Ngự, sợ hãi nhìn Hạ Thập Thất.

"Sao Đình Ngự ca ca lại mang theo một chị gái tới, ô ô~ chị ấy là bạn gái của anh sao? Ô ô~ không được, chờ em trưởng thành rồi, em muốn gả cho Đình Ngự ca ca cơ."

Cô bé nhỏ chắc cũng chỉ tầm có ba tuổi, thế nhưng đề tài nói tới lại có chút không thích hợp.

Nói nói một lúc liền há mồm gào khóc.

Mà tiếng khóc kia lại thập phần ủy khuất.

Tịch Đình Ngự dùng tay day day mi tâm, chỉ cảm thấy đau đầu.

Mặc kệ là dỗ bé gái hay là dỗ phụ nữ, hắn đều không am hiểu.

"Không khóc nha, bảo bối." Hạ Thập Thất duỗi tay nhéo nhéo hai má của cô bé nhỏ một cái, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái kẹo que, nhét vào trong tay cô bé dỗ dành: "Ngoan nào, ăn kẹo đi này."

Vừa nhìn thấy kẹo que, cô bé liền lập tức nín khóc, lột giấy gói cho vào trong miệng, liếʍ ɭáρ không ngừng.

Tịch Đình Ngự: "..."

"Ngự thiếu tới sao? Tiểu nha đầu này thật sự là hư quá à, mỗi lần Ngự thiếu tới liền nháo không ngừng."

Chỉ thấy một người phụ nữ ước chừng tầm 45, 46 tuổi đi ra, vừa quát cô bé nhỏ vừa bế cô bé giao cho người khác trông.

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nhướng mày, chào hỏi đối phương một tiếng: "Dì Vương."

Dì Vương lúc trước cũng là người hầu ở nhà cũ của Tịch gia, 18 tuổi đã làm việc ở đó, là người làm cùng thời kỳ với dì Hứa, vất vả vì Tịch gia cũng đã vài thập niên.